Duật Vân tự dưng bị một cái véo má đến tỉnh cả ngủ. Hắn giật mình bắt lấy cái tay kia.
"Ngươi có biết nó rất đau không hả? Con mèo này, bổn vương cấm cá khô của ngươi bây giờ!"
Duật Vân ra vẻ hù dọa, Hạ Nhược Vũ không những không sợ mà còn hùng hồn hơn. Trực tiếp nhéo tai hắn mà chửi.
" Ha gan quá nhỉ? Ngươi ôm ta chặt như vậy thì làm sao mà ta thở được? Ta gọi cũng không thèm dậy, béo má đã là nhân từ lắm rồi đấy!"
" Bây giờ còn đe dọa ta. Có tin ta nhéo đến đứt tai người không? Ta bỏ công đến đây, ngươi lại nói thế. Uống công lắm, muốn ta về đến vậy à?"
" Muốn ta về để ngươi tình tứ với tên khác sao? Hay lắm tên Duật Vân khốn nạn nhà ngươi!"
Hạ Nhược Vũ tức muốn tuôn một tràng máng chửi. Hừ, sáng ra là muốn ăn mắng mới ăn cơm ngon miệng được.
Duật Vân như có như không nghe mấy lời càm ràm. Tự dưng lòi ra cái câu "tình tứ với tên khác" rõ mồn một.
" Tình tứ? Ta có tình tứ với ai sao?"
Hắn nghi hoặc hỏi. Tự dưng bị gắn cái mác lăng nhăng là sao?
" Ngươi còn cãi! Nếu hôm nay ta không đến có phải ngươi bị tên hồ ly tinh kia quyến rũ rồi. Nó ranh ma như vậy mà ngươi đem về làm người dưới trướng là sao?"
"Ngươi nói ai vậy tiểu Vũ?"
" Là tên quân sư chứ còn gì nữa? Hắn ta ánh mắt nhìn là không tốt rồi, vậy mà còn dây dưa với hắn nữa."
Duật Duật Vân nghe y nói, hắn ngờ vực. Chợt bật dậy ôm y vào lòng rồi cười khanh khách như tên hâm.
" Aaaa Tiểu Vũ ghen rồi này. Tiểu miêu của bổn vương biết ghen tuông giành phu quân rồi này. Ta thật sự rất vui đó a."
Hạ Nhược Vũ nghe hắn nói, tự dưng đỏ mặt. Đập hai cái vào vai hắn rồi phụng phịu.
"Ngươi hay quá. Mau trả lời câu hỏi của ta nhanh lên."
"À, tên quân sư đó là Chu Văn Quân. Ta thấy cậu ta hoàn toàn không có cửa với Tiểu Vũ đâu. Đừng lo, ta không thèm quan tâm hắn, trong tim chỉ có ngươi thôi a."
Hắn dỗ ngọt tiểu phu nhân hay dỗi này của hắn. Là tên nào đẹp mã thu ong thu bướm chứ không phải Duật Vân hắn đâu.
Hắn xấu lắm.
"Ngươi không để ý sao? Tên đó chính là có ý với ngươi, nhìn cái ánh mắt đó đi. Có kẻ ngu mới không nhận ra nó, rõ là yêu đến khùng rồi."
" Đúng vậy a, ta là đồ ngu đó. Ngu nên chỉ có mình Tiểu Vũ yêu ta thật lòng thôi a."
Duật Vân giỏi nhất là lấy lòng y, chỉ mới câu này thôi mà Hạ Nhược Vũ đã mềm lòng. Y quay mặt đi chỗ khác, tai và má có chút hồng.
"Ngươi chỉ giỏi cái miệng mình thôi. Mau bỏ ta ra nhanh lên, trưa đến nơi rồi."
Hạ Nhược Vũ muốn trèo ra, nhưng Duật Vân nào cho. Cả hai đang trong tư thế rất ái muội, Hạ Nhược Vũ đối diện với hắn, mặt hắn đặt lên ngực y, hai tay kia đặt lên cặp m.ông cong vềnh kia nắn bóp.
Hạ Nhược Vũ như ẩn như hiện mà cảm thấy bụng mình có cái gì chọc vào. Rồi xong, hắn muốn đè y ra đây luôn sao?
" Này, đây là doanh trại đấy. Thậm chí còn không phải phòng cách âm. Ngươi đừng có được nước lấn tới!" Hạ Nhược Vũ đẩy Duật Vân ra xa, hắn đâu có ngu tới nỗi để y chạy mất.
" Thì sao chứ? Ta thân mật với phu nhân của ta mà cũng phải để ý bên ngoài sao?"
Duật Vân đem ánh mắt đầy nhu tình trao cho Hạ Nhược Vũ khiến y không biết nói gì hơn. Cuối cùng là phải chịu thua trước cái khuôn mặt đầy quyến rũ kia.
Tay hắn luồn vào trong vạt áo trước ngực y, ngón tay thô ráp chạm vào từng tấc da khiến Hạ Nhược Vũ nhột hết người lên.
Duật Vân thích thú mơn trớn nhiều hơn. Bàn tay không yên phận mà lần mò khắp ngóc ngách cơ thể y.
Vì không thế hoạt động dễ dàng nên Hạ Nhược Vũ rất nhanh đã yếu thế. Mặc hắn nô đùa trên có thể này.
Tiếng nỉ non phát ra từ cái cổ họng nhỏ xinh. Duật Vân đưa tay kéo y lại gần rồi ngước lên nuốt trọn lấy đôi môi.
Y bị hôn bất ngờ nên không kịp phản ứng, cũng chưa kịp điều chỉnh nhịp thở. Dần dần cũng bắt kịp chuyển động của con quái trong miệng, Hạ Nhược Vũ choàng tay qua cổ cùng hắn phối hợp quấn quýt.
Tiếng nhóp nhép cùng tiếng mật ngọt như càng làm Duật Vân thêm đắm chìm. Hắn để y ngả ra sau nằm xuống, tay kéo đai lưng y vứt sang một bên. Lần lượt gỡ bỏ từng lớp phục ra ngoài.
Đến khi thỏa mãn, hắn mới buông tha cho đôi môi sưng lên kia.
" Tiểu Vũ, bổn vương được phép "ăn" ngươi chứ?"
"Ngươi như này còn hỏi ta làm gì. Mau là cho tới đi chú!" Hạ Nhược Vũ mơ hồ mắng người. Đang thỏa mãn mà tên này dừng lại, bực miêu lắm đấy.
Duật Vân cười cười, hôn cái chóc lên môi y rồi vâng lời.
" Tuân lệnh, phu nhân."
Bàn tay nhanh chóng cởi hết chướng ngại vật của cả hai ra. Chỉ để lại một cơ thể ngọc ngà và một cơ thể rắn chắc.
Hắn gặm nhấm từ cổ, tai rồi xuống xương quai xanh xinh đẹp. Đặt lên đó một bông hồng đỏ chót trên làn da trắng. Chưa thỏa mãn, hắn còn làm thêm mấy dấu đỏ hơn và to hơn nữa. Hạ Nhược Vũ ăn đau mà đập hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]