Sau hơn một tháng đi đường, cả đoàn người đã về lại kinh thành sau chuyến du hành đến Tây An theo lệnh của bệ hạ.
Hạ Nhược Vũ bước xuống xe, y vươn vai một cái thật mạnh. Tiếng xương mỏi nhức kêu rắc rắc.
" Ai ui, hơn ba tháng cả đi cả về. Ta sắp chết khô đến nơi rồi."
Duật Vân xuống sau, tay hắn vòng qua eo y ôm trọn lấy nó.
" Ngươi mệt đến vậy sao? Có muốn vào trong nghỉ một chút không?"
" Được nha, đừng ai làm phiền ta lúc ngủ đó.
Hạ Nhược Vũ thoát khỏi tay hắn, lon ton chạy vào trong nội viện. Duật Vân bất lực, từ khi cả hai trở thành mối quan hệ yêu đương thì Hạ Nhược Vũ buồng thả hẳn ra. Y không còn e ngại hay sợ sệt hẳn nữa. Thậm chí trong khoảng thời gian còn du hành, y còn đá hẳn ra khỏi phòng nghỉ vì tội táy máy tay chân. Mắng hẳn như mẳng con ghẻ nữa, nhưng mà hắn yêu cái tính đó của y. Hạ Nhược Vũ như vậy mới năng nổ, làm cho viện của hắn lúc nào cũng có tiếng cười đùa vui vẻ.
" Các ngươi xếp đồ đi, ta cũng đi nghỉ đây."
" Vâng."
Duật Vân cất bước vô trong. Mấy thủ hạ lại chúi đầu vào nhau thì thầm to nhỏ.
" Cái này là lại đi kiếm cớ chọc giận phu nhân sao. Sao cái tính đó của vương gia mãi không chịu bỏ vậy?"
" Ai mà biết được, có khi đó là thú vui chăng?"
Mặc kệ bọn họ bàn tán, Hạ Nhược Vũ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-linh-mieu-ta-tro-thanh-linh-vat-cua-vuong-phu/3701145/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.