Duật Vân trong tim đập mạnh một cái. Hắn không biết tại sao bản thân lại thấy gương mặt của Hạ Nhược Vũ lại đáng yêu đến như vậy.
Nói sao nhỉ? Không biết từ khi nào, hắn lại chỉ muốn thấy y nở nụ cười, thấy y vui vẻ thì hắn cũng vui theo, thấy y đau thì hắn cũng đau. Cứ như hắn và y cùng một cơ thể vậy.
Cái này là thứ người đời hay hoàng huynh hắn nói sao? Là tình yêu sao?
" Hạ Nhược Vũ, ngươi nhìn ta đi."
Duật Vân ngồi dưới sàn còn Hạ Nhược Vũ ngồi trên bậc. Hắn tách chân y ra rồi chen vào giữa, ánh mắt luôn nhìn về phía y.
" Ngươi tính làm gì nữa. Mau tránh ra nhanh lên, nóng lắm rồi."
Hạ Nhược Vũ đẩy người ra. Y muốn ra khỏi chỗ này, bởi y biết nếu như để hắn nói gì nữa thì chắc chắn sẽ có điều không hay. Y không muốn.
"Ngươi ngồi yên, ta muốn nói với ngươi một chuyện."
Y không làm được gì, chỉ có thể nghe theo hắn. Duật Vân vẫn chưa từng rời ánh mắt của mình ra chỗ khác.
"Ngươi biết không, ta cũng không rõ vì soa bản thân lại như vậy. Ngày ta gặp ngươi hóa hình, ta nghĩ rằng bản thân đã kiếm phải mớ rắc rối về nhà. Xong ta lại nghĩ, nếu như chỉ có ta phát hiện ra chuyện này thì có thể đem ngươi giấu đi suốt đời. Không cho kẻ nào biết đến ngươi."
"Ta muốn gần với ngươi, muốn ngươi mỉm cười với một mình ta và luôn luôn ở cạnh ta. Cho nên..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-linh-mieu-ta-tro-thanh-linh-vat-cua-vuong-phu/3701144/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.