Sau hôm đó, người dân đã có nước sinh hoạt lại. Tuy hơi nóng nhưng vẫn ổn, chỉ cần để nước vào chỗ có bóng râm là được.
Hạ Nhược Vũ như đã hứa sẽ phát lương thực trợ giúp cho bá tánh nên đã nán lại thêm mấy ngày. Duật Vân cũng đâu thể bỏ y ở lại được, thể là cả đoàn ở lâu thêm một chút.
"Ngươi cẩn thận một chút. Bao gạo này rất nặng, để ta giúp."
" Đa tạ đại nhân."
Người vữa nãy là người cuối cùng nhận lương thực. Hạ Nhược Vũ vươn vai một cái rồi thở dài.
" Ha, cuối cùng cũng xong rồi. Vậy là có thể về nhà rồi."
" Hạ công tử, uống chút nước giải khát."
" Cảm ơn nha. Nhưng mà Duật vương đâu?"
" Bẩm công tử, Duật vương đã đợi ngài ở sảnh tại nhà huyện lệnh ạ."
Hạ Nhược Vũ uống hớp nước thật sâu rồi đặt đó. Y nhảy chân sáo đi tìm Duật Vân.
Cũng không quá lâu, y đã tìm thấy hắn. Theo thói quen, y sẽ nhảy vồ lên lưng hắn mà nằm thản nhiên. Nhưng vó lẽ y đã quên, bản thân bây giờ không còn là con mèo vô hại nữa.
" Duật Vân, ngươi đây rồi."
Duật Vân giữ vững lưng cho y bám lên. Hắn đặt tách trà xuống rồi đỡ y.
" Cẩn thận, ngươi cứ như này thì làm sao mà gọi là nam nhân được."
"Sao chứ, bộ nam nhân không được như ta sao? Ta có làm trò này ta vẫn là nam nhân chứ bộ. Ngươi cứng ngắc
ดุนล์ ๕6."
Hạ Nhược Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-linh-mieu-ta-tro-thanh-linh-vat-cua-vuong-phu/3701143/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.