Tiền phu tử cũng chú ý tới Cố Linh, dù sao là học sinh mới, làm một lão sư, về tình về lý cũng phải chiếu cố nàng một chút.
Nàng đi đến bên người Cố Linh, thấy Cố Linh đang nắm bút viết chữ, nàng nhìn trong chốc lát, hoàn toàn không hiểu Cố Linh viết gì. Đúng vậy, Tiền phu tử có thể hiểu chữ phồn thể, nhưng sao nàng có thể hiểu chữ giản thể . “Trò đang làm gì vậy?”
Cố Linh hoảng sợ, vội vàng ngẩng đầu: “Phu tử.” Trời ơi, mấy người ở thời đại này đi đều không có tiếng động như vậy sao?
Tiền phu tử nhìn khuôn mặt nhỏ căng thẳng của Cố Linh , cười nói: “Đừng khẩn trương, hôm nay là ngày đầu tiên trò đi học, trò đã nhớ được mấy chữ rồi?”
Cố Linh không muốn giấu dốt, nàng muốn biểu hiện thông minh một chút, vì nàng nhanh lên tiến bộ, thì ý định chép sách kiếm tiền mới có thể thực hiện được. Cho nên thẳng thắn thành khẩn nói: “Đều nhớ kỹ.”
Tiền phu tử có chút kinh ngạc: “Đều nhớ kỹ?” Nàng căn bản không tin. Nhưng thân là một phu tử, tất nhiên không thể trực tiếp phủ nhận học sinh, “Vậy phu tử sẽ kiểm tra một chút, nếu trò thật sự đều nhớ kỹ, phu tử sẽ có khen thưởng.”
Hai mắt Cố Linh sáng lên: “Dạ, xin mời phu tử kiểm tra.”
Nhìn hai mắt linh động của tiểu cô nương, Tiền phu tử cảm thấy buồn cười: “Vậy trò đứng dậy, đọc lại bài thơ này một lần nữa cho ta nghe.”
Cố Linh đứng dậy, dùng thanh âm thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-duong-muoi-cua-nu-chu-trong-truyen-khoa-cu/2517116/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.