Sau khi gửi tin nhắn cho Hoắc Dục Tiêu, Thẩm Trình Miên vẫn luôn ngồi chờ tin trả lời trên điện thoại. Được khoảng mười phút, lúc Thẩm Trình Miên cho rằng Hoắc Dục Tiêu sẽ không trả lời tin nhắn của cậu nữa, điện thoại khẽ rung lên, giao diện chat nhảy ra một tấm ảnh mới.
Thẩm Trình Miên vừa nhìn thoáng qua bức ảnh thì không khỏi cảm thấy rất vui vẻ. Trong ảnh vẫn là con mèo Ragdoll xinh đẹp kia, nhưng lần này tay Hoắc Vũ Tiêu chuyển từ giơ lên sang đặt trên đầu mèo con, trông có vẻ hơi cứng nhắc, bộ lông bông xù trên đầu mèo con bị lòng bàn tay to lớn đè dẹp lép. Mèo con trợn tròn mắt nhìn vào ống kính, vẻ mặt hơi sững sờ đáng thương.
Đáng yêu quá.
Lúc Thẩm Trình Miên đang lưu bức ảnh này lại thì điện thoại lại khẽ rung lên, Hoắc Dục Tiêu trả lời cậu hai chữ.
Sờ sờ.
Hai chữ ngay hàng thẳng lối kèm với một dấu chấm câu.
Không hiểu sao Thẩm Trình Miên hơi buồn cười, gửi cho Hoắc Dục Tiêu một cái biểu tượng cảm xúc.
[Buông nó ra! Để tôi.gif]
Nhắn xong câu này, cậu mới cảm thấy hơi là lạ, vậy mà trong nhà Hoắc Dục Tiêu lại có nuôi mèo.
Điện thoại khẽ rung, tin nhắn của Hoắc Dục Tiêu hiện lên.
Bây giờ?
Thẩm Trình Miên nhìn tin nhắn này thì thấy vui vui, trả lời Hoắc Dục Tiêu.
Không, tôi đùa thôi.
Bên kia không trả lời nữa. Thẩm Trình Miên xem đi xem lại mấy tấm ảnh chụp Hoắc Dục Tiêu gửi, nghĩ rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-dan-em-phao-hoi-cua-nam-chinh-truyen-nguoc/2771150/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.