Thật ra Tề Hành đã gửi cho hắn địa chỉ khách sạn Hoắc Liên Kỳ đang ở, nhưng theo lời Thẩm Trình Miên nói, rõ ràng cậu cũng biết Hoắc Liên Kỳ đang trốn ở khách sạn.
Thật thú vị. Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu hơi lóe lên, hắn cố tình hỏi thêm hai khách sạn nữa rồi mới gọi đến nơi Hoắc Liên Kỳ thật sự đang ở.
Nói chuyện xong, Hoắc Dục Tiêu cất điện thoại, nói với Thẩm Trình Miên: "Tìm được rồi."
Hai người bắt một chiếc xe ở ven đường. Sau khi lên xe, Hoắc Dục Tiêu nói tên khách sạn cho tài xế, điện thoại hắn khẽ rung, Tề Hành lại gửi một tin nhắn.
Thiếu gia Hoắc, có cần tôi đánh thức Liên Kỳ không?
Hoắc Dục Tiêu nhướng mày, trả lời không cần.
Tề Hành là một người thông minh, hắn đã dặn dò Tề Hành rằng không cần hướng dẫn hay khuyên can Hoắc Liên Kỳ, cứ để Hoắc Liên Kỳ chơi cho đã. Nhưng mỗi khi việc làm của Hoắc Liên Kỳ đi quá xa, có thể ảnh hưởng đến hắn, Tề Hành sẽ kịp thời nhắn tin dò hỏi có cần ngăn cản hay không.
Nếu chuyện hôm nay đã đến tai Hoắc Hữu Hoài mà ngày hôm qua Tề Hành cũng không hỏi ý kiến của hắn, có nghĩa là việc Hoắc Liên Kỳ làm lần này không có gì quá đáng, ít nhất không đáng để Hoắc Hữu Hoài quan tâm, vậy thì chờ hắn qua xem thử rồi tính sau.
Sau khi lên xe, thấy Hoắc Dục Tiêu vẫn luôn trầm tư, Thẩm Trình Miên cho rằng hắn đang lo lắng cho Hoắc Liên Kỳ. Tuy rằng cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-dan-em-phao-hoi-cua-nam-chinh-truyen-nguoc/2771148/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.