Hốc mắt Cảnh Lê thoáng chốc đỏ bừng.
Khoảng thời gian này cậu thấy hơi ghét bỏ nhóc con ở trong bụng. Hở một tí lại nói nhóc con lớn lên thật chậm, không biết nghĩ cho cha nó, hại cậu không thể đi phủ thành với Tần Chiêu. Chốc lại nói đứa nhỏ này hại thân hình cậu biến dạng, không biết về sau có khôi phục được hay không.
Nhưng mà dù sao cũng là con trai ruột, cậu lại mang nó lâu như vậy, đương nhiên vẫn sẽ thích.
Nhưng sao sau khi tỉnh dậy lại biến mất rồi?
Cảnh Lê cẩn thận sờ thử, cảm giác tròn tròn do mang thai đã hoàn toàn biến mất.
Bụng khôi phục sự bằng phẳng của quá khứ, ấn lên thấy hơi đau, đau đớn kia đến từ bên trong da thịt, cảm giác không quá rõ, hơn nữa vừa rồi tất cả lực chú ý của cậu đều đặt trên người Tần Chiêu, hoàn toàn cảm giác được.
Cá con bé nhỏ thật sự không thấy đâu hết.
"... Ta còn đang nằm mơ đúng không?" Cảnh Lê ngẩng đầu nhìn Tần Chiêu, lẩm bẩm nói.
Tần Chiêu vẫn chưa biết cá nhỏ bị làm sao, chỉ thấy thiếu niên trong lòng ngực bỗng nhiên hốc mắt đỏ ửng, vội la lên: "Rốt cuộc làm sao vậy, bụng đau sao? Để ta xem..."
Hắn phủ lòng bàn tay lên, đang nói cũng ngừng lại.
Đứa... Đứa nhỏ đâu?
Tần Chiêu như biết được cái gì, chậm rãi chuyển mắt đến cái ao.
Không thể nào...
Cảnh Lê nhìn theo ánh mắt chăm chú của Tần Chiêu, cũng nhìn qua đó, nhanh chóng trở nên khẩn trương: "Ta, ta sinh con trai... vào trong nước rồi?"
Tần Chiêu: "..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-cam-ly-tieu-phu-lang/1197019/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.