Khi Tần Chiêu bưng đồ ăn trở lại phòng, Cảnh Lê vẫn còn chôn người trong chăn, cậu nằm nghiêng người quay vào tường, chỉ có thể nhìn thấy tai cậu vẫn còn đang đỏ bừng.
Thế này là vẫn đang giận dỗi rồi.
Tần Chiêu đặt đồ ăn lên bàn, đi đến cạnh giường: "Còn đau sao? Để ta xem nào."
Cảnh Lê trầm mặc túm chăn, quấn mình càng chặt.
Tần Chiêu: "..."
Đau thì không đau, nhưng... Hôm nay Tần Chiêu thật sự quá đáng lắm rồi.
Gần đây không thể sinh hoạt vợ chồng, Tần Chiêu giúp Cảnh Lê giải tỏa vài lần. Cảnh Lê vốn nghĩ hôm nay ở học đường trêu chọc hắn quá đà, có qua có lại giúp hắn một lần cũng không sao, nhưng sao hắn có thể dùng chỗ đó...!
Đùi non còn lưu lại nhiệt độ nóng bỏng, Cảnh Lê tức giận nắm chặt chăn.
Quá nửa là lại học được trong thoại bản nào đó.
"Được rồi, dậy ăn cơm nào." Tần Chiêu cúi người, muốn hôn lên chiếc tai kia lại sợ làm cậu càng tức giận, chỉ đành xoa xoa đầu đối phương, "Ăn xong rồi giận tiếp được không?"
Giọng Cảnh Lê nghèn nghẹn: "Không ăn."
"Giờ không đói bụng nữa à?"
Cảnh Lê khép mở miệng không nói chuyện, bụng truyền đến tiếng kêu nho nhỏ: "Ùng ục..."
Cảnh Lê: "..."
Cậu quay người ngồi dậy, tức tối nói: "Ngươi đút cho ta."
Thế này là không tức giận nữa, Tần Chiêu cười, xoay người đến cạnh bàn lấy thức ăn.
Chỗ tốt của việc kiếm được tiền là cuộc sống hiện tại của bọn họ cải thiện rất nhiều, ít nhất mỗi bữa Cảnh Lê đều có thể thấy thịt trên bàn ăn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-cam-ly-tieu-phu-lang/1197018/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.