Phong cách ở trung học Dương Trừng cũng không phải là quá nghiêm khắc, thậm chí có phần hơi lỏng lẻo.
Nơi toàn là kẻ có tiền chung quy không thể không có chuyện phủng cao dẫm thấp(*). Với đại đa số thiếu niên ở đây mà nói, xếp hạng thành tích tuy rằng quan trọng đấy, nhưng xếp hạng dựa vào bối cảnh gia đình thì lại càng có lực thuyết phục hơn, cho nên hiện tượng này đặc biệt nghiêm trọng.
(*): cưng chiều thì nhiều mà trách phạt thì ít
Ngày hôm qua Tạ Ninh chỉ là một con mọt sách nhà giàu mới nổi, mà hôm nay đã không còn là Tạ Ninh của hôm qua nữa rồi. Trong mắt toàn thể học sinh, trên mặt cậu viết năm chữ!
“Là cậu ta?…”
“Hừ, là nó.”
“Ở trường chúng ta hả? Sao cái mặt này cứ như lần đầu tiên thấy…”
“Hừm, không có cảm giác nhà giàu mới nổi, lớn lên….nom cũng tàm tạm, nhà cậu ta làm kẹo kim cương Tạ Tạ, chắc mày biết.”
Không quá chút nào khi nói, Tạ Ninh đi từ cổng lớn trường học bước vào trong phạm vi 500m, mọi ánh mắt chú mục dính trên người cậu không hề có dấu hiệu dừng lại.
Ngó qua ngó lại, những người đó cũng không có ý cười nhạo, chỉ che mặt nói nhỏ với đám bạn. Cậu vốn dĩ da mặt đã mỏng, tuy mắt nhìn thẳng một đường, nhưng cái tai đỏ bừng lại không nói dối được.
Thời điểm ở trên lớp, không biết có phải ảo giác của cậu không, dường như ngay cả giáo viên cũng nhiều lần nhìn về phía góc của cậu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-trai-cua-van-nhan-me/3556714/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.