Sau khi được Hà Mạn Quyển nhắc nhở, Tạ Ninh cuối cùng cũng nhớ ra nhân vật không có nhiều đất diễn này, nhưng vai nam phụ này có cảm giác tồn tại rất mạnh ở giai đoạn đầu của truyện.
Cũng không thể nói là nam phụ, dù sao thì Mạnh Kỳ Cửu cũng không phải là đàn em của Đoàn Lăng, giống như thầy Ngô Bồi chủ nhiệm giáo dục của Dương Trừng, là một trong số các nhân vật cực kỳ hiếm hoi trong sách gốc không có cảm giác gì với Đoàn Lăng.
Trong sách gốc, Mạnh Kỳ Cửu không những không bị vạn người mê mê hoặc, lại cũng không giống như Ngô Bồi chỉ dám công kích bằng miệng, mà là nhân vật phụ duy nhất trong sách gốc không ngần ngại ra tay đánh Đoàn Lăng.
Bình thường mà nói, những nhân vật được thiết lập như vậy phần lớn đều là yêu nhau lắm cắn nhau đau với nhân vật chính, từ tình địch thành người yêu, nhưng đối với Tạ Ninh đã đọc được hơn nửa cuốn sách có thể chắc chắn một điều, đấu đá giữa hai người này không hề xen lẫn chút tia mờ ám nào, từ đầu đến cuối đều là mùi thuốc nổ hàng thật giá thật.
Nếu nói vết thương trên mặt Đoàn Lăng là do hắn ta đánh, vậy thì cũng không có gì bất ngờ cả, cho dù có đánh hỏng mặt Đoàn Lăng, e là Mạnh Kỳ Cửu mắt cũng không thèm chớp một cái.
Chẳng qua nhân vật Mạnh Kỳ Cửu này đã không hề xuất hiện nữa kể từ khi Đoàn Lăng tốt nghiệp cấp hai, so với vai phụ chính như Hà Mạn Quyển và Cố Tử Chân thì đất diễn ít hơn nhiều, cũng không biết kết cục sau này ra sao.
Nhắc tới Mạnh Kỳ Cửu, Tạ Ninh không khỏi nhớ tới lần đầu mình xuyên tới, 'Nón Nhỏ' mà tóc đỏ Nam Cao nhắc tới nhiều lần, cả hai dường như có mối liên kết chặt chẽ với nhau.
Cậu tò mò hỏi Hà Mạn Quyển: "Sao hôm qua mấy cậu lại đi đánh nhau? Có phải liên quan đến Nón Nhỏ không?"
"Anh thế mà biết đến Nón Nhỏ à?" Hà Mạn Quyển ngạc nhiên, sau đó lại lộ ra biểu cảm đã hiểu: "Hiểu mà, Nón Nhỏ dù sao cũng coi như là tình địch của anh, anh để ý tới nó cũng chuyện thường tình."
Tạ Ninh: "..."
Nói thế thì cậu cũng chính là ' tình địch' của tôi đấy.
Hà Mạn Quyển gật đầu: "Nhưng mà đúng là vì Nón Nhỏ, nó không phải là em trai của Mạnh chó à, suy ra thì là che chở nó."
"Nón Nhỏ làm sao cơ?"
Hà Mạn Quyển bực bội gãi đầu, cứ như thể chỉ cần nhắc đến tên người này là cậu ta đau đầu: "Thì là thằng thần kinh, nó bám đuôi anh Lăng hơn một năm nay rồi, cứ như con chuột hôi thối sống trong rãnh cống ấy!"
Con chuột hôi thối..
Tạ Ninh không tự chủ được mà nhìn thẳng vào đôi mắt mèo của cậu ta, như là không hiểu được ẩn dụ của cậu ta: "Hóa ra là sau khi Đoàn Lăng từ chối Nón Nhỏ, cho nên là hôm qua Mạnh Kỳ Cửu đến thay mặt em trai, đi tìm Đoàn Lăng tính sổ?"
".. Cứ cho là vậy đi, dù sao thì bên Nam Cao chẳng có cái gì tốt đẹp cả!"
Cứ cho là vậy đi là có ý gì? Cuối cùng là đúng hay không đúng?
Tạ Ninh mở miệng, đang định hỏi cho ra lẽ, thì bỗng dưng một cậu nhóc mặt tròn từ ngoài sân bóng rổ chạy tới, trên tay ôm một cái thùng giấy trông rất nặng, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
"Hú! Gấp Miêu Quyển! Anh Thẩm vừa tới đó, kêu tao mang cái này qua cho mày, nói là ba ngày nữa anh ấy tới lấy."
Hà Mạn Quyển một mặt ngỡ ngàng, hiển nhiên là không biết chuyện gì đang xảy ra: "Hả? Thẩm Ánh Hàn? Không phải sinh nhật tao thì mắc cái giống gì anh ta tặng quà cho tao?"
Cậu ta vừa hỏi vừa vui vẻ mở thùng giấy ra, sau khi nhìn rõ đồ ở bên trong, nụ cười trên mặt đóng băng.
"Sao thế?" Tạ Ninh tò mò, cũng ló đầu ra nhìn, kinh ngạc hỏi: "Cậu ta sao lại tặng cậu bộ đề thi lớp 12?"
Cậu nhóc mặt tròn bên cạnh nhịn cười: "Anh Thẩm nói, đây là anh Lăng giao bài tập cho mày, không làm xong trong 3 ngày thì mày đợi bị biến thành cái bánh mèo đi nhé."
"..."
Hà Mạn Quyển bỗng dưng quay đầu lại, ánh mắt nhìn Tạ Ninh vừa uất ức vừa tức giận, Tạ Ninh bị nhìn chằm chằm không khỏi lùi về sau hai bước, có chút dè dặt hỏi: "Có cần tôi giúp cậu làm một đề không?"
Nhìn khuôn mặt ngây thơ mông lung như đóa sen trắng của Tạ Ninh, Hà Mạn Qyển nghiến răng căm hận, lại nhìn thêm vài lần, không hiểu sao cơn tức giận lại bay đi hết.
Suy cho cùng thì tất cả mọi chuyện đều là do bản thân tự gây ra, ngoài ý muốn bị anh Lăng bắt được thì chỉ có thể coi là xui xẻo, cậu ta bê thùng giấy khóc không ra nước mắt: "Thà cứ trực tiếp đập tao thành cái bánh mèo đi, cần gì phải tra tấn tao tận ba ngày cơ chứ?"
"Ba ngày?" Tạ Ninh không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Ai mà làm xong được cơ chứ, cậu ta nhất định là chơi xỏ cậu đi!"
Hà Mạn Quyển và mặt tròn đồng thời quay lại nhìn cậu, khuôn mặt tràn đầy vẻ phức tạp: Cậu vừa rồi là cố ý chắc luôn!
Nhưng vẻ mặt Tạ Ninh thực sự rất chân thành, cuối cùng Hà Mạn Quyển cúi đầu một bộ dáng yếu ớt không có sức: "Ai meo nó chứ dám nói tao đây ngây thơ đáng yêu, rõ ràng có người còn ngốc hơn."
Nói xong, cậu ta ôm thùng giấy chạy về phía tòa nhà dạy học, chỉ sợ bị Đoàn Lăng bắt gặp mình đang lười biếng.
Hà Mạn Quyển đi rồi, cậu nhóc mặt tròn cũng không ở lại quá lâu, trước khi đi nhóc vỗ vỗ ngực như đang khoe với Tạ Ninh: "Đàn anh, em với Miêu Quyển không giống nhau, em đứng về phía anh!"
Mí mắt Tạ Ninh giật giật, dưới ánh mắt tha thiết của người đối diện, cậu gượng cười nói: ".. Cảm ơn cậu nha.."
Chỉ cần không nhằm vào cậu là được, đứng về phía cậu hay gì đó, không cần thiết.
Trận đấu giữa hai người không tạo ra sóng gió nào ở khối 12, nhưng nó lại gây xôn xao khắp khối 11, bởi vì trong ba ngày sau, Hà Mạn Quyển lớp 11 người mà không thể nào ngồi yên một chỗ thế nhưng bây giờ một bước cũng không rời khỏi bàn học ngoại trừ lúc đi vệ sinh.
Loại mèo nào có thể yên tĩnh như vậy?
Con mèo sống dở chết dở.
Dành hết ba ngày để giải quyết hết đống đề ôn thi lớp 12 với bộ não vốn đã không có nhiều dưỡng chất, tới ngày thứ tư, Hà Mạn Quyển suy yếu tới mức không thở được.
Đã như vậy, cậu ta còn phải mang bộ đề thi chưa hoàn thành đến một phần mười lên tầng năm báo cáo, lúc quay về thì bộ đề thi đã không còn, nhưng cả người khô héo không nói câu nào, ở trên mông còn có thêm một dấu chân.
Mọi người đều thấy được kinh ngiệm đau thương của đại ca, kể từ ngày hôm đó, tranh luận về Tạ Ninh ở khối 11 bớt đi đáng kể, gần như sự lựa chọn nghiêng hẳn về một phía là giữ im lặng hoặc dứt khoát làm loạn.
Mà mấy hôm nay không chỉ Hà Mạn Quyển sống không dễ chịu, Tạ Ninh ngày nào cũng phải treo hai cái quầng thâm dưới mắt, giống như du hồn lãng đãng mỗi ngày hai giờ xuất hiện.
Vốn cậu cho rằng tiếng động ngoài cửa sổ chỉ là trùng hợp, nhưng mà từ ngày hôm đó, người nọ dường như mỗi đêm vào khoảng giờ này đều đến chỗ cửa sổ.
Ngày nào cũng vậy, không này nào không tới, không biết là người hay ma, Tạ Ninh thật sự rất sợ.
Lên lớp được một tuần, trạng thái khác thường của cậu đương nhiên thu hút sự chú ý của các bạn cùng lớp.
"Tạ Ninh bị sao thế? Túng dục quá độ à?"
"Cái rắm ý! Có người nhìn chằm chằm rồi, mấy ngày nay tan học hai người họ căn bản là không có đi về cùng nhau!"
"Vậy thì sao? Nửa tháng nữa mới tới kỳ thi hàng tháng, không thể nào là vì ôn tập được."
"Hay là bị bọn Nam Cao quấy rối?"
"Hừ, bị Mạnh chó nhắm tới là tốt nhất, thằng điên đó ra tay rất tàn nhẫn, đặc biệt là với những người có liên quan với anh Lăng."
"Nhưng không, mấy ngày trước hội trưởng hội học sinh trường mình đã đập nó thành con gấu trúc rồi mà, tụi Thẩm Ánh Hàn cũng không ăn ít khổ đâu, mà bị nhắm tới thì có kịch hay để xem nha."
"Nhưng mà tao cảm giác không giống lắm.."
Cả lớp 12/3 mày hỏi tao tao hỏi mày, bây giờ mới phát hiện trong lớp có gần 40 người, vậy mà không có một ai có quan hệ tốt với Tạ Ninh.
Lớp 12/3, trong tiết Vật Lý có tiếng là nghiêm khắc.
Giữa tiết học, bỗng dưng từ phía cuối lớp vang lên một tiếng 'bang', tiếng 'bang' này làm cho Diệp Tuyên cứng đờ cả người, cùng với ánh mắt của mọi người trong lớp quay đầu lại nhìn về phía sau.
Sau lưng Diệp Tuyên, Tạ Ninh hai mắt ươn ướt, cậu đau đớn ôm đầu.
Nhìn thấy là biết cậu ngủ gật đến đập đầu, trực tiếp lao vào ngay hiện trường tai nạn.
Giáo viên Vật Lý đứng trên bục tức đến cười khẩy bẻ gãy cả phấn, được 'vinh quang' mời ra hành lang đứng để tỉnh táo.
".. Em xin lỗi ạ."
Tạ Ninh lần đầu tiên trong đời bị đuổi ra khỏi lớp, đối diện với hàng chục ánh mắt tò mò và cười nhạo của mọi người, Tạ Ninh xấu hổ đỏ bừng cả mặt, bước ra khỏi lớp, lúc đi ra vẫn còn không quên cầm theo quyển sách Vật Lý để sửa bài.
Vì đang là giờ học nên hành lang vắng tanh, hơi lạnh phả vào đôi má đang nóng bừng, xua tan hoàn toàn cơn buồn ngủ còn sót lại.
Tạ Ninh dựa vào tường, buồn chán xoa mặt, cố gắng tập trung vào quyển sách trên tay.
Dù là trong sách hay ngoài đời thực, những kiến thức ở trường cấp 3 đều không khác nhau là mấy, nhưng vì muốn quay lại đời thực, sau khi xuyên sách, từ đầu đến cuối Tạ Ninh không quá chú tâm vào việc học.
Dù sao thì cậu cũng vốn dĩ là học sinh năm cuối, trở lại đời thực còn phải đi thi Đại học, vì vậy có ở đây thì chúng ta cũng không thể lười biếng được, chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng luôn là điều tốt.
Một Đoàn Lăng, một tên trộm.
Chỉ cần giải quyết được hai vấn đề lớn này, không có cái gì có thể trì hoãn việc học của cậu được.
Đến lúc đó thì các bạn cùng lớp.. kể cả Diệp Tuyên, chắc hẳn không có lý do gì mà cô lập cậu đâu nhỉ?
Nghĩ tới Diệp Tuyên, Tạ Ninh không khỏi tối sầm mặt lại, sau khi bị Đoàn Lăng chọc tức, Diệp Tuyên vẫn còn tức giận với cậu, gần đây không nói chuyện với cậu dù chỉ một câu.
"Cái gì mà vạn người mê chứ, rõ ràng chính là sao chổi thành tinh.."
Càng nghĩ càng tức, Tạ Ninh hiếm thấy lẩm bẩm một câu, nhưng cậu còn chưa nói xong, ánh sáng trước mặt bỗng dưng bị bóng tối thay thế, cậu tưởng mình lại bị giáo viên bắt nên hoảng sợ ngẩng đầu lên.
"Thầy ơi, em không phải.. Đoàn Lăng?"
Tin vui, không phải là giáo viên đến bắt cậu.
Tin xấu, người bắt cậu là cái người mà cậu vừa chửi sao chổi thành tinh.
Đoàn Lăng đút hai tay vào túi, tư thế nhàn nhã không giống học sinh, ngược lại hắn nhìn như lãnh đạo đến kiểm tra trường học, hắn hếch cằm lên hỏi cậu: "Cậu đứng ngốc ở đây làm gì?"
Tạ Ninh vừa mới mắng người xong, trong lòng có chút chột dạ, lắp ba lắp bắp nói: "Phạt, phạt đứng."
"Hả?" Đoàn Lăng nhìn cậu từ trên xuống dưới một lượt, sau khi xác nhận mình nhận đúng người, mới kinh ngạc nói: "Cậu mà cũng có lá gan gây chuyện sao?"
Vừa nãy không có người, Tạ Ninh đứng khá thoải mái, lúc này cậu vô thức đứng thẳng eo, để khiến mình trông không có quá nhếch nhác.
Bị đuổi khỏi lớp đã đủ xấu hổ rồi, không thể để xấu hổ hơn được!
"Tôi không có gây chuyện." Mặt của cậu đỏ bừng, vẫn cố giả vờ bình tĩnh nói: "Tôi chỉ là ngủ gật thôi."
"Ồ."
Đoàn Lăng trả lời cho có, rõ ràng là hắn hỏi cậu, nhưng hắn cũng trông không có vẻ gì là hứng thú, nói xong ngáp một cái, chuẩn bị rời đi.
Cái kiểu này giống với ánh mắt hả hê của các bạn cùng lớp khiến bụng Tạ Ninh càng thêm đau, nghẹn đến mức nhịn không được nói thêm một câu: "Tôi chỉ ngủ có lần này, cậu không phải ngày nào cũng ngủ à."
Nói xong câu này thì Tạ Ninh hối hận rồi, sao lại tự so sánh mình với hắn chứ?
Quả nhiên, Đoàn Lăng đột ngột dừng lại, khinh thường nhìn cậu: "Tôi bị đuổi ra ngoài rồi à?"
"..."
Bỏ đi, người so với người tức chết người.
Tạ Ninh tuyệt vọng cúi đầu nhìn sách giáo khoa, lúc này cậu không có tâm trạng nói chuyện với Đoàn Lăng, nhưng trang giấy trước mặt lại tối sầm, bóng người càng ngày càng đến gần, mũi cậu lại ngửi thấy mùi thơm đặc biệt đó.
Những ngón tay đang cầm sách âm thầm siết chặt lại, nhịp tim đột nhiên tăng lên hai nhịp.
Đoàn Lăng liếc nhìn cuốn sách giáo khoa trong tay cậu, rồi lại nhìn cái đầu đang cúi xuống, lạnh nhạt nói: "Nhân tiện thì, có gan ngủ trong giờ, thì đừng có hỏi người khác mấy câu hỏi ngu ngốc đó nữa.
Tạ Ninh ngẩng đầu nhìn hắn:" Người khác nào? "
" Giả ngu đúng không? "
Ánh mắt Đoàn Lăng có chút lạnh, sau khi nhìn thấy vết bầm sưng đỏ trên trán cậu, cái lạnh bỗng dưng chuyển thành bực tức, vô cớ cảm thấy khó chịu.
Hắn quay đi chửi một câu, sau đó nhìn sang chỗ khác, nói:" Dù sao nếu để tôi thấy cậu và thằng kia dính lấy nhau lần nữa, thì cậu cút đi! "
Tạ Ninh lúc này đã hiểu, nhẹ giọng trả lời, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên.
Ánh mắt đó rõ ràng có gì đó không ổn, Đoàn Lăng dừng lại, nhăn mày nhìn cậu vài lần, nhưng do chênh lệch chiều cao cộng với việc Tạ Ninh cúi đầu nên hắn không thể nhìn rõ biểu cảm của cậu, không nhịn được lấy tay nâng mặt cậu lên.
" Cậu con mẹ nó lại.. "
Khi ngón tay hắn sắp chạm đến cằm Tạ Ninh, động tác của hắn đột ngột dừng lại, vẻ mặt chán ghét thu tay lại.
Chỉ là sự đụng chạm khiến người bực bội ghét bỏ, khiến tâm trạng khó chịu, Đoàn Lăng cũng không thèm hỏi thêm câu nào nữa, xoay người rời đi.
Đoàn Lăng rời đi được năm phút, Tạ Ninh vẫn đứng yên đọc sách.
Lại qua thêm năm phút, cậu một chữ cũng đọc không vào đóng sách lại, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra.
Trong không khí tựa hồ còn đọng lại một mùi thơm nhàn nhạt, cậu đưa tay lên quạt quạt trước mũi, sau đó bịt miệng lại hít thở vài hơi.
Cài đặt này của vạn người mê quá đáng sợ rồi!
Tạ Ninh đỏ mặt, tay ấn lên lồng ngực đang đập thình thịch, mấy đêm bị ma dọa sợ tim cũng chưa hề đập nhanh như vậy.
Đoàn Lăng cảm thấy hôm nay Tạ Ninh có gì đó không ổn, Tạ Ninh càng cảm thấy mình có gì đó không ổn thật, khi Đoàn Lăng đứng trước mặt cậu cách chưa đến 1m, Tạ Ninh đã mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
Trong sách không phải nói là ai đến gần hắn nửa mét là sẽ bị ăn đập sao?
Lúc đó cậu cũng cho rằng là Đoàn Lăng muốn đánh cậu, cậu cũng đã nghĩ đến việc xin tha như thế nào rồi.
* * * Bởi vì có gì đó thật sự không ổn, nên lần đầu tiên Đoàn Lăng ném ra cái mồi chia tay, Tạ Ninh cũng không dám cắn mồi.
Hơn nữa dù bây giờ họ có chia tay, vẫn có chuyện khiến cậu càng thêm suy nhược.
Nghĩ đến đây, nhiệt độ trên mặt Tạ Ninh nhanh chóng hạ xuống, nghĩ đến việc vẫn chưa chia tay được, nghĩ đến một tháng nữa sẽ thi Đại học, cậu nghiến răng dậm chân, cuối cùng đã hạ quyết tâm.
Cậu quyết tâm dù thế nào đêm nay phải giải quyết xong cái vấn đề trộm cướp cùng với cái vấn đề ma quỷ mỗi đêm kia!
* * *
Ban đêm, chung cư Trang Lâm.
Trời đã tối đen, Tạ Ninh làm xong bài tập rồi đi tắm, tắt đèn theo đồng hồ sinh học thường ngày, tuy nhiên cậu không đi ngủ, mà là bật đèn bàn tiếp tục ngồi học.
Kim phút vẫn đang xoay vòng, cậu đóng sách lại cái 'bộp', đứng trước tấm rèm, cho dù đôi chân muốn nhũn, trong không khí hơi thở cũng khẽ run.
Khoảng 1h15', phía sau tấm rèm lại phát ra tiếng động lạ, đặc biệt rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh.
Âm thanh đó giống như tiếng thở của thứ gì đó, rồi lại như tiếng vải cọ sát vào tường, nó di chuyển từ xa đến gần, trượt từ ống nước đến bậu cửa sổ, rồi từ từ đập vào mép cửa sổ, rồi..
Tức nước vỡ bờ, trong lúc sợ hãi tột độ, đầu óc Tạ Ninh trống rỗng, đôi bàn tay run rẩy đột nhiên nắm chặt, bước tới phía trước, kéo căng tấm rèm như vỏ sò ra.
Ô oa-----
Đêm nay là mười lăm, ánh trăng sáng ngời.
Một vệt ánh trăng chiếu vào mặt Tạ Ninh qua cửa kính, nhưng ngoài mặt trăng, trong mắt cậu còn phản chiếu một chàng trai xa lạ.
Chàng trai ngoài cửa trên trán có dán một miếng băng cá nhân, hai mắt nhìn nhau, đồng tử đen thẫm, đôi ngươi đen sâu đột nhiên co lại, thân phận ' tù nhân', vẻ mặt của hắn ta càng đáng sợ hơn.
" Cậu.. "
Tạ Ninh còn chưa kịp nói xong, chàng trai bị mất tập trung, trượt chân một cái, biến mất khỏi tầm mắt của Tạ Ninh trong một giây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]