Hà Mạn Quyển có thể xem như là bá vương của năm hai, lớn lên giống mèo, độ linh hoạt cũng giống mèo, ngay cả mắng chửi người khác đều chỉ dùng mày, cậu ta, mèo. Nếu co rằng mọi người nghe lời hắn, không bằng nói hắn giống kiểu ngốc bạch ngọt hơn.
“Miêu Quyển, cứ cho là cậu nói đúng, nhưng mà biết đâu lại là nhất kiến chung tình, trước kia có thấy anh Lăng nói chuyện yêu đương bao giờ đâu.”
“Có cái rắm, mắt anh Lăng thì nhìn nổi ai, từ đâu ra mà nhất kiến chung tình?”
Vài người như thế, cứ cậu liếc mắt một cái tôi phân tích một câu, cuối cùng trước khi giờ nghỉ kết thúc, đồng loạt quyết định cử người lên dạo một vòng tầng năm.
Đường đường là đại ca năm hai lại bị chúng bạn lừa leo cầu thang mà không biết. Đến lúc Hà Mạn Quyển lên đến tầng năm, thực sự phải nói, thời điểm vừa khéo.
Nghỉ giữa giờ buổi sáng hôm nay, rốt cuộc đã có người không chịu nổi muốn là người đầu tiên ‘ăn cua’.
Đến không phải chỉ có một người, mà là một đám, ai nấy áo mũ chỉnh tề, mặc đồng phục như khoác tây trang, vây kín chỗ ngồi của Tạ Ninh không chừa một kẽ hở.
Đi đầu là một nữ sinh mặt quả táo, gương mặt còn lại đứng bên cạnh cô là Cố Tử Chân.
“Làm phiền bạn học Tạ Ninh, chúng tôi là người ở hội học sinh.”
Tạ Ninh còn đang chọc chọc học bá đeo kính gọng đen bàn trên để hỏi đề, bỗng bóng người đen kịt xuất hiện che
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-trai-cua-van-nhan-me/3556715/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.