Buổi tối, đến lúc ra về, vì để giữ phép lịch sự nên cô cũng đi theo tiễn ba người xuống lầu.
Mẹ Sở đặc biệt khách khí, còn đóng gói cho mỗi người bọn họ một chút đặc sản quê hương mà hôm trước cha Sở mang lên.
Bởi vì tiểu khu không cho phép xe từ bên ngoài lái vào trong, cho nên xe của Cổ Duệ Chính và Hoàng Hiểu Tuyền đều đỗ ở ngoài tiểu khu, Trần Đan Ni thì lại không đi cùng đường với bọn họ, do vậy cũng không có cách nào đi nhờ, chỉ đành ngồi tàu điện ngầm trở về.
Sắc trời đã tối, các ánh đèn đường cũng đều đã được bật sáng lên, người đi đường xung quanh ai nấy đều vội vàng trở về nhà, cũng chẳng ai rảnh mà để ý bạn đang đi qua ai, tự nhiên cũng chẳng còn ai chú ý tới cô là ai nữa.
Sở Triều Dương không đeo kính râm, cô chỉ lôi ra chiếc khẩu trang đen đeo tạm lên mặt, mái tóc ngắn xoăn ngang cằm được thả xõa tung, che khuất non nửa khuôn mặt.
Trêи người cô chỉ mặc mặc một chiếc áo sơ mi cổ chữ V màu xanh, người dưới thì cũng chỉ mặc một chiếc quần jeans xanh bình thường, dưới chân đi tạm một đôi giầy trắng.
Sở Triều Dương vẫn luôn đưa Trần Đan Ni tới tận trạm tàu điện ngầm mới cắm tay vào túi quần, chậm rãi đi bộ trở về nhà.
Trạm tàu điện ngầm chỉ cách nhà cô đúng một trục đường, phi thường gần, thời điểm trở về đi qua tiệm trái cây, cô vô tình thấy vừa có thêm quả vải mới về, vì vậy cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-gai-cu-cua-tong-tai/1016760/chuong-35-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.