Căn phòng bên trong đột nhiên sáng lên, theo một tiếng lạch cạch giòn tan, bóng đèn bên ngoài này cũng được bật lên, phút chốc liền sáng như ban ngày.
Cổ Duệ Chính cầm một chiếc khăn lông màu xám đi ra, hắn mang điệu bộ lười biếng cầm khăn lông lên xoa xoa tóc.
Nhận thấy được ánh mắt của Sở Triều Dương, hắn vẫn tiếp tục xoa tóc như cũ rồi đi đến chỗ ghế dựa, cầm chiếc quần dài vắt trêи ghế lên, mặc vào một cách ung dung.
Sở Triều Dương nhẹ nhàng thở ra, lúc này cô mới có bắt đầu đánh giá người thanh niên lười biếng này.
Hắn rất cao, dáng người cũng cực kì thon gầy, bên trong chiếc áo sơ mi trắng mà hắn đang mặc phi thường trống rỗng, giống y như là một chiếc áo được treo trêи một cây gậy trúc.
Sắc mặt hắn tái nhợt, mái tóc hỗn độn che khuất gần phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt yên lặng, u buồn, sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng bạc tình và cái cằm tinh xảo kia.
Không biết có phải là do mái tóc của hắn quá dài hay không mà khuôn mặt của hắn nhìn đặc biệt nhỏ, đôi bàn tay thì lại rất to.
Cũng không biết có phải là do hắn vừa tắm xong hay không, trêи tóc hắn còn có một vài giọt nước nhỏ xuống, những giọt nước đó lăn vào bên trong áo sơ mi, lại theo xương quai xanh mà đi xuống. Khiến cho cô thấy có một loại cảm giác dụ hoặc không nói nên lời.
Trong tay hắn vẫn còn cầm chiếc khăn lông xám tùy ý xoa xoa tóc, chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-gai-cu-cua-tong-tai/1016719/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.