Sở Triều Dương đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại nhưng mà mãi vẫn chưa thấy ai bắt máy, chờ hơn nửa ngày thì đầu bên kia mới có người nghe. Người nhận điện thoại là một người có thanh âm trẻ tuổi dễ nghe, nhưng lại mang một điệu bộ lười biếng, cứ như là người đó còn chưa tỉnh ngủ. 
Cô chịu đựng cảm giác truyền đến từ lỗ tai, liền ngay lập tức nói vào vấn đề chính, sau khi cô nói xong một lúc thì đối phương mới lên tiếng : “Dương Vân Lam?” Hắn đang đắm mình trong bóng tối, hai mắt vô thần nhìn lên trêи trần nhà, hơn nửa ngày mới phản ứng lại “Nga”. 
‘Nga’ là có ý gì ? 
Sở Triều Dương điên thật rồi, mỗi khi nói chuyện điện thoại cùng với người khác, cô sợ nhất chính là người ta trả lời ‘nga’,’ân’,’a’,’umm’,.. linh tinh các thứ, chẳng lẽ nói nhiều thêm một câu sẽ chết sao ? 
Nhưng hiện tại mày lại có chuyện phải nhờ đến người ta, mày không thoải mái thì còn có thể như nào ? Nhịn a ! 
Hiện giờ là cô nhờ hắn giúp, không nhịn thì còn như nào nữa ? 
“Cổ tiên sinh, ngài xem khi nào ngài có thời gian rảnh để tôi còn đến phòng làm việc của ngài một chuyến nhé ?” 
“Có nhạc phổ hoặc là phần ghi âm giai điệu của bài hát đó không, gửi qua cho tôi xem.” 
Cô vội vàng nói : “Có một video tôi tự đàn tự hát, bây giờ tôi liền gửi qua cho ngài !” 
“Ân” Hắn nhanh chóng mà đọc một dãy số hòm thư cho cô, rồi không đợi cô kịp phản ứng đã cúp máy. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-gai-cu-cua-tong-tai/1016718/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.