- Còn không mau đuổi người đi!
Trình Hướng Dương nhíu mày phân bó mấy cái bảo an, lo lắng cha gặp được liền khó nói.
Chỉ là, Thích Trạch lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, những người đó liền chần chờ, hiển nhiên chưa quên thiếu niên trước mắt này ra tay tàn nhẫn như thế nào.
- Tôi tự đi được.
Tiếng nói hắn khàn khàn, mang theo hữu lực trầm tính.
Thích Trạch lung lay mà đứng lên, thân thể tựa hồ suy yếu tới cực hạn, chỉ là dựa một hơi nỗ lực chống đỡ, sắc mặt trắng bệnh như giấy, càng hiện ra cặp mắt đen nhánh lãnh khốc, phảng phấp không có một tia ánh sáng.
Hắn như vậy mà nhìn cô.
Trình Nghiên bị hắn xem đến tâm thần run rẩy không yên, trên mặt vẫn bưng lãnh đạm biểu tình.
Một lát sau, hắn phát ra một tiếng cười lạnh tựa như giễu lại tựa như châm chọc, thu hồi ánh mắt, triều phương hướng kia mà đi.
Sau cơn mưa, ban đêm có chút sương mù, ở ánh đèn đường chiếu xuống mờ ảo hệt như trong mơ.
Trình Phong cả người cứng đờ, tâm thần chấn động, đôi mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm thiếu niên.
Đôi lông mày đậm, đôi mắt phượng tú dật, mũi cao thẳng thắn, đôi môi mỏng lộ ra vẻ phong tình bạc bẽo. Không một chút là không khiến hắn nhớ tới khuôn mặt mười tám năm trước của nữ nhân kia trước khi lâm trung, mỹ lệ tái nhợt, mặt mày lệ khí, phảng phất như một đóa hoa hồng sắp sửa úa tàn.
Lúc thiếu niên đi qua bên người hắn thời điểm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/1029961/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.