Trên sô pha, Trình Phong bưng trong tay cốc cà phê nóng hỏi vừa mới pha, thổi thổi, chậm rãi cúi đầu uống một ngụm, biểu tình trấn định trầm mặc, phảng phất không biết thiếu niên mình mang đến đang tạo cho gia đình biết bao phong ba.
Ngồi xuống trong chốc lát, hắn chỉ nói một câu:
- Đi gọi phu nhân đến đây.
Phương dì liền đi.
Vài phút qua đi, cửa thang lầu đều không có bóng người.
Thích Trạch không có ngồi, đứng ở bên cạnh tay vịn sô pha, thân hình đĩnh bạt gầy guộc, môi mỏng hơi nhấp, mặt vô biểu tình.
Trình Nghiên liền ngồi ở đối diện sô pha, Trình Hướng Dương cũng ngồi bên cạnh cô, hai người không ai mở miệng nói chút gì.
Không khí nhất thời có chút áp lực cổ quái.
Lại một đoạn thời gian trôi qua, cà phê trong tay Trình phong đã uống được hơn phân nửa, mày càng nhăn càng chặt, đúng thời điểm sắp hết kiên nhẫn, cửa thang lầu liền có động tĩnh.
Khương Uyển Chi đạm cười đi xuống lầu, tay mang vòng ngọc vịn lan can, sáng đến lóa mắt:
- Lần đầu tiên gặp mặt, không được cấp đứa nhỏ này đưa quà gặp mặt sao?
Tiếng nói ôn nhu hòa khí, Trình Phong mày buông dãn ra, đặt xuống cốc cà phê uống đã sớm phiền chán, ở thời điểm Khương Uyển Chi ngồi lại đây, duỗi tay ôm lấy vòng eo tinh tế, nói:
- Đây là hài tử cùng Nghiên Nghiên ôm sai mà tôi đã nói với bà.
Khương Uyển Chi cười, ý cười không đạt đáy mắt, ngước mắt đánh giá Thích Trạch, đem một trương thẻ ngân hàng đưa cho hắn:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/1029962/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.