- Tiểu thư, như thế nào không đem dù?
Phương dì đang ở phòng khách dọn nhà, kinh ngạc mà nhìn tiểu thư thân hình nhỏ yếu đứng ở trước cửa, hai tay có vẻ hơi phát run, cả người ướt đẫm, bộ dáng xinh đẹp, chẳng sợ chật vật như vậy cũng là lộ ra vẻ đáng thương nhu nhược động lòng người, làm người không tự giác được trong lòng mềm nhũn.
Trình Nghiên phảng phất không nghe thấy lời nói, thay giày, hướng phòng mình đi, thần sắc có chút bất an.
Trong nhà thiếu gia cùng tiên sinh, phu nhân đi dự tiệc tối, đến giờ vẫn chưa về, phương dì không yên tâm tiểu thư, liền vội buông công việc đang làm dở, cất bước theo lên.
Chuyện yêu đương của tiểu thư, cô cung không dám hỏi nhiều, chỉ nhẹ giọng mà nói:
- Tiểu thư, muốn tắm rửa đúng không? Tôi đi lấy quần áo giúp cô.
Nghe xong lời này, Trình Nghiên bỗng dưng dừng lại bước chân, quay đầu liếc cô một cái:
- Dì đi đưa dù.
Phương dì sửng sốt, trong lòng nghĩ Trình Nghiên muốn đem dù cho thiếu gia, liền hỏi:
- Đưa cho thiếu gia?
Trình Nghiên không nói chuyện, đẩy ra cửa sổ phòng ngủ.
Từ cửa sổ tầng ba có thể trông thấy cổng lớn, đèn đường sáng trong, mưa vẫn còn to, mơ hồ có thể nhìn thấy hắn vẫn còn đứng ở đằng kia, lạnh băng không nhúc nhích giống như tượng đá, lộ ra cảm giác cao ngạo lại lạnh lẽo.
Phương dì đi lại đây, cũng thấy, sợ hãi kêu:
- Mưa to như vậy, ai còn đứng ở chỗ đó? Bị ngốc sao?
Này còn không phải là ngốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/1029960/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.