Người ta thường nói người trong cuộc sẽ u mê, sự tình liên quan đến tính mạng của người thân mình, ai lại có thể bình tĩnh được đây? Một gã trung y bỗng nhiên nói: "Kỳ thật, các người có thể liên hệ với phía đại lục, mời Hoắc lão tiên sinh lại đây một chuyến. Ông ấy là danh y duy nhất vẫn chưa mai danh ẩn tích, nếu chuyện này có ông ấy ra tay, thì sẽ an toàn hơn rất nhiều." Tề Thiệu mím môi, nhìn thoáng qua di động, nói: “Hoắc lão gia hiện vẫn còn đang ở nước ngoài, nước xa không cứu được lửa gần. Ngoại trừ Hoắc lão gia, Trung y các người còn có ai nữa? “ Một vị bác sĩ Trung y khẽ nói: "Nam Quý Bắc Hoắc, y thuật của Quý lão tiên sinh cũng rất cao minh, nhưng ông ấy đã mai danh ẩn tích lâu rồi, hiện tại ông ấy ở đâu thì chúng tôi cũng không rõ. Nhưng, cho dù có tìm được ông ấy, chúng tôi cũng không chắc ông ấy có đồng ý ra tay cứu giúp hay không. Hiện tại trên giang hồ cũng chỉ có ông ấy mới có thể cứu được.” Trong lúc nói chuyện, giọng nói của vị bác sĩ kia đối với y thuật của hai vị đại quốc y này vô cùng sùng bái. Tề Thiệu vừa cầm lấy di động, cửa đã bị đẩy mạnh ra, Hoắc Vân Sơn vội vàng xông vào, nói: "Tề Thiệu, Tiểu Khê......” Anh ta liếc mắt một cái đã thấy được Cố Vân Khê nằm ở trên giường bệnh, trong khoảng thời gian ngắn, không nghĩ đến mọi chuyện lại thành ra như vậy. Tiểu Khê cũng là em gái của anh, mấy năm nay bọn họ cùng nhau chiến đấu, đã sớm có tình cảm vô cùng sâu đậm. Hiện tại, anh chỉ hận lúc xảy ra chuyện mình không có ở bên cạnh Cố Vân Khê, không làm tròn trách nhiệm bảo vệ cô chu toàn. Anh càng hận hơn, trên đời này làm sao có người dám làm thương tổn đến Cố Vân Khê? “Tại sao có thể như vậy? Là ai làm?” Sát ý trong lòng Tề Thiệu cũng nhất thời xông lên, hắn nhìn về phía vợ mình còn đang nằm trên giường bệnh mà cố gắng nhịn xuống. “Lúc này cứu người là quan trọng nhất.” Thấy hắn không nói, Hoắc Vân Sơn càng thêm tức giận. “Cậu bảo vệ Tiểu Khê như vậy sao? Cậu sao có thể để cô ấy bị thương ngay trước mặt cậu như vậy hả?” Trong mắt Tề Thiệu hiện lên một tia đỏ tanh, cắn răng nói: "Là tôi không bảo vệ tốt cô ấy.” Bất quá, hắn sẽ không tha cho bất luận kẻ nào làm hại cô. Hoắc Vân Sơn tuy là trách Tề Thiệu, nhưng kỳ thật là anh đang tự trách bản thân mình. Phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, hắn lui về phía sau, hai người đàn ông trung niên nâng một lão già sức yếu run rẩy đi tới, một người đàn ông trong đó trên lưng đeo một hòm thuốc. Hoắc Vân Sơn cúi đầu thật sâu, nói: "Quý lão, xin ngài cứu Cố Vân Khê.” Qúy lão gia chỉ nhàn nhạt liếc anh ta một cái, ánh mắt vô cùng uy nghiêm. Sau đó, ông ấy chậm rãi đi vào phòng bệnh, thần sắc chuyên chú nhìn chằm chằm cô gái trẻ tuổi trên giường bệnh. “Vọng, văn, vấn, thiết, đây là bốn bước Đông y.” Tề Thiệu nhìn lão già khí độ không tầm thường, trong lòng khẽ động, nói: "Đây là Quý lão trong câu nói Nam Quý Bắc Hoắc của các người sao?” Hoắc Vân Sơn suốt đêm đi đón vị đại lão này, may mà thuận lợi, ông ấy cũng rất phối hợp, anh chỉ vừa mới nói rõ mục đích của mình, thì đối phương đã đeo hòm thuốc theo anh tới đây. “Đúng vậy, ông ấy rất nổi tiếng, là một đại danh y.” Trong lòng Tề Thiệu bỗng dấy lên một tia hy vọng, nói: "Quý lão gia, hết thảy đều nhờ cậy vào ngài.” Hắn lo lắng đề phòng nhìn ông ấy bắt mạch cho cô, trái tim của hắn không ngừng treo ở trên không trung, hắn cảm giác thời gian lúc này sao trôi qua chậm quá vậy. Thật vất vả nhìn thấy Quý lão thu tay về, hắn liền khẩn cấp hỏi: "Quý lão gia, vợ tôi......” Quý lão khẽ nhíu mày, nói: "Não còn đang chảy máu, có thể dùng châm cứu dừng lại, nhưng, mắt tôi hiện tại đã mờ, hai tay này cũng không còn vững nũa, tôi không hạ châm được.” “Hả?” Hi vọng của Tề Thiệu trong nháy mắt vỡ vụn, trai tim hắn như bị đập mạnh xuống đất. Quý lão gia lại nhìn thoáng qua cô đang nằm trên giường bệnh nói: "Tôi sẽ kê một liều thuốc, cậu cứ cho cô ấy uống, cũng có thể cầm m.á.u trong một thời gian ngắn.” Ông có thể khi nói chuyện cũng đừng có thở dài mạnh như vậy hay không, quả thật là hù c.h.ế.t người. Tề Thiệu ôm tim đập thình thịch, khó chịu thở không ra hơi. Hoắc Vân Sơn vội vàng nói: "Mời Quý lão gia kê đơn thuốc.” Một thiếp thuốc đi xuống, đến hừng đông, Quý lão gia lại đến bắt mạch cho Cố Vân Khê, vẻ mặt ông bỗng rơi vào trầm ngâm. “Máu đã ngừng chảy rồi.” Tề Thiệu ngơ ngác nhìn vợ của mình đang nằm trên giường, nói: "Tôi không có nghe lầm chứ?” “Không có.” Tảng đá lớn trong lòng Hoắc Vân Sơn cuối cùng cũng buông lỏng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]