Đêm khuya yên tĩnh, Cố Vân Khê nhìn lên bầu trời, ánh trăng sáng trong, sao đêm lấp lánh, thật đẹp.
Tề Thiệu lẳng lặng nhìn gò má dịu dàng tinh xảo của cô: "Tiểu Khê, em thật sự đồng ý?”
“Ừm.”
Tề Thiệu có chút không rõ: “Vì sao? Tôi cho rằng em sẽ không đồng ý.”
Cố Vân Khê không thích mua dây buộc mình, cô thích cuộc sống đơn giản thuần túy.
“Đã không chiếm dụng bao nhiêu thời gian của tôi, đối với anh cả còn đang ở bên cạnh cha của anh lăn lộn làm ăn cũng được chiếu cố thêm, tôi cũng có thể giúp anh, những việc anh không tiện ra mặt thì tôi sẽ thay anh giải quyết, lại không phí sức gì, hàng năm còn có mấy trăm vạn ghi thêm vào sổ, sao mà không làm."
Sau khi cân nhắc lợi hại, cô vẫn tiếp nhận phiền toái này.
Nói phiền toái, cũng không phiền toái lắm, đứng ở góc độ người xem, không có tình cảm trộn lẫn, xử lý giải quyết mọi việc đều dứt khoát hơn, không cần cân nhắc vấn đề lâu dài.
Phí quản lý này cô cũng không cần, qua tay cô sẽ đem quyên góp cho cảnh sát, chính bọn họ mới trực tiếp đổ m.á.u hy sinh, những người bình thường như cô mới có thể sống trong một hoàn cảnh an ổn.
Tề Thiệu lại nghe ra thứ gì đó không giống, vui mừng nhướng mày: “Tiểu Khê, em là vì tôi?”
“Chuyện này lợi nhiều hơn hại mà.”Cố Vân Khê không trực tiếp thừa nhận.
Trong mắt Tề Thiệu tràn đầy vui sướng “Em là vì anh! Anh rất vui.”
Giọng điệu khẳng định chắc nịch, vui sướng bộc lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3606905/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.