Tề lão gia không chút do dự nói: “Ông sẽ không đem hai người bọn nó đặt cùng một chỗ, một núi không chứa hai hổ, nếu ông đã lựa chọn Tề Thiệu thì sẽ không để cho bất luận kẻ nào có thể gây uy hiếp, ảnh hưởng đến địa vị đứng đầu gia tộc của nó.”
Vì Tề gia, cũng vì tốt cho hai người, đây là quyết định tốt nhất.
“Về phần Tề Tĩnh, ông sẽ để lại một khoản tiền cho nó ra ngoài gây dựng sự nghiệp.”
Sắp xếp của ông vừa quyết đoán mà còn lãnh khốc, thế này mới thật sự là phong thái của chủ nhân Tề gia.
Mặt mũi hiền lành chỉ là đối với Cố Vân Khê mà thôi.
Tay Cố Vân Khê gõ nhẹ mặt bàn: “Nhưng mà cháu sẽ không thể lót đường giúp con cháu Tề gia, càng không thể đốc thúc Tề Thiệu làm chuyện anh ấy không muốn làm.”
Có thời gian này, vì sao không lót đường cho người trong nhà? Cô cũng không phải một thánh mẫu vô tư.
Một Tề Tĩnh, một Tề Minh Châu, ấn tượng của cô đối với người nhà họ Tề sớm đã không tốt.
Tề lão gia nhất thời á khẩu không trả lời được, Cố Vân Khê vẫn luôn tỉnh táo như vậy.
“Vậy, tối thiểu đừng để nó giận chó đánh mèo lên đám con cháu.”
Trong đầu Cố Vân Khê hiện lên một suy nghĩ khó tin:
"Cha mẹ Tề Thiệu gặp chuyện không may rồi qua đời là... bọn họ làm ra?”
Đây mới là nguyên nhân thực sự khiến Tề lão gia không yên lòng.
Tề lão gia chỉ có thể cười khổ:
"Cháu quá thông minh, cái gì cũng không giấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3606903/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.