Edit: kimlinh6798
Nghe nói hôm nay thái phó cảm thấy thân thể không khỏe, thế nên Diệp Khanh Oản quyết định mang cháo cá tới cửa hỏi thăm.
Đối với việc nàng tới Liễu Thịnh không có gì ngoài ý muốn, rốt cuộc ai sáng sớm còn ra sức mắng hắn, hắn vẫn còn nhớ rõ.
Nhưng nhìn đến cảnh nàng nịnh nọt mang cháo sang không những thế còn nhiệt tình thổi thổi mới đưa cho hắn làm hắn bỗng nhiên có chút sợ hãi.
Nàng không phải sẽ hạ độc hắn thật đi?
Liễu Thịnh bê chén cháo lên làm bộ muốn uống nhưng dư quang lại liếc trộm nàng.
Đang mải chăm chú nhìn chằm chằm vào bát cháo, Diệp Khanh Oản bỗng chú ý tới ánh mắt của hắn, nàng lập tức di dời ánh mắt, ngồi nghiêm chỉnh lại.
Liễu Thịnh trong lòng liền hiểu rõ, tiểu nha đầu này... đúng là dám hạ độc hắn.
Diệp Khanh Oản thấy hắn vẫn bưng bát cháo quấy tới quấy lui, thổi tới thổi lui nhưng lại không hề ăn lấy một miếng, bản thân nàng có chút gấp gáp.
"Thái phó, người còn thổi gì nữa, mau ăn đi còn chờ gì nữa"
"Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra rồi?"
"Không có khả năng, thuốc xổ này không phải là không mùi không vị sao?"
Diệp Khanh Oản buồn rầu không thôi, rốt cuộc không nhịn được mở miệng nói:
"Thái phó, vì sao người lại không ăn, cháo cá nếu lạnh, ăn sẽ bị tanh."
Liễu Thịnh nhướn mày một cái sau đó dứt khoát bỏ chén cháo xuống.
"Cháo này có mùi không thích hợp."
"A?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ac-nu-bi-nghe-trom-tieng-long/3457281/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.