Edit: Maple
Mãi cho đến lúc Lương Dung Bình tiến vào nhỏ giọng bẩm báo, nói thừa tướng đã rời cung rồi Tạ Dung mới thở phào dựa vào giường nệm.
Tạ Dung không rõ Trầm Nghiên tin mấy phần lời cậu nói, nhưng tốt xấu gì chăng nữa thì đêm nay cái mạng nhỏ của cậu đã an toàn rồi.
Tạ Dung có chút tủi thân, cậu là một thanh niên 20 năm nay đều tuân thủ pháp luật, đi đường đều chú ý tín hiệu đèn, chờ người qua đường qua hết mới đi.
Công dân tốt như thế tại sao xuyên qua liền biến thành bạo quân hả???
Tạ Dung nằm liệt trên giường, ngây người một hồi, lại cảm thấy đói bụng. Cậu bấm bụng, hình như hơi đau.
Dạ dày của người cả ngày say rượu rất yếu. Tạ Dung trước kia từng chịu cảm giác đau bụng vì đói, đến giờ vẫn sợ cảm giác ấy, nhanh chóng phân phó Lương Dung Bình:
"Trẫm muốn ăn bát cháo."
Sợ Ngự Thiện Phòng lại muốn phức tạp hóa vấn đề làm 18 bát cháo sơn hào hải vị đủ các kiểu, cậu nhấn mạnh:
"Những thứ khác trẫm chán rồi, chỉ muốn ăn bát cháo thanh đạm thôi."
Lúc nói ra, Tạ Dung còn có chút lo lắng rằng Lương Dung Bình có thể nào cảm thấy yêu cầu của cậu không thích hợp. Dù sao nguyên thân là hoàng đế, được nuông chiều từ bé, sao lại đột nhiên nổi hứng ăn bát cháo thường.
Cũng may Lương Dung Bình cũng không quá kinh ngạc: "Dạ."
Thái giám khom người lui ra ngoài truyền lời.
Vạt áo đong đưa, mũi Tạ Dung hít sâu, chân mày hơi nhíu, có vẻ nhận thấy cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-tram-moi-ngay-deu-nghi-muon-thoai-vi/214788/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.