*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Maple
Tạ Dung gần đây thật sự quá thư thái luôn.
Cậu ngày đó nghĩ ra sáng kiến, triệu tiểu mỹ nhân tới trợ giúp mình, giả vờ đắm chìm trong sắc đẹp, thể lực chống đỡ không nổi té xỉu, thành công trốn tránh buổi lâm triều hôm sau.
Sau khi Bệ hạ "Té xỉu", Lương Dung Bình sợ hãi không thôi, lập tức truyền thái y tới bắt mạch, kết quả thái y khám nửa ngày, cứ ấp úng, muốn nói lại thôi.
Lương Dung Bình mặt trầm xuống:
"Không biết bệ hạ......"
Đang nói dở, trên long sàng, tiểu hoàng đế than nhẹ một tiếng, từ từ tỉnh dậy.
Mái tóc dài đen như mực vương trên gối, vẻ mặt tái nhợt, môi không có chút máu. Hai tay rũ ở rìa giường khẽ giật, cả người suy yếu không có tẹo sức lực nào, vất vả lê người vào trong chăn gấm.
Tạ Dung mở to đôi mắt nhìn một cách chăm chú, tầm mắt từ mơ hồ đến dần dần rõ ràng, cậu nghiêng đầu ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía thái y, thanh âm khàn khàn:
"Thái y, trẫm làm sao vậy?"
Thái y ấp a ấp úng: "Bệ hạ......"
Hắn lúc trước nghe nói bệ hạ trong lúc lâm hạnh mỹ nhân đột nhiên hôn mê bất tỉnh, xém chút nữa là đi tong tại chỗ —— mọi người đều rõ, khám bệnh cho hoàng đế vỗn dĩ là một nghề nghiệp mất mạng như chơi, lần này còn động chạm đến tôn nghiêm của nam nhân.
Suốt đoạn đường đến tẩm cung, hắn khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-tram-moi-ngay-deu-nghi-muon-thoai-vi/214789/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.