Edit: Maple
"Đã muộn thế này rồi, ngoài cung không an toàn, bệ hạ nếu khăng khăng muốn đi ra ngoài, không bằng mang theo thần đi cùng."
Bạch y thừa tướng ôn hòa cười, vừa tri kỷ lại mang ý tốt kiến nghị:
"Nếu bệ hạ không ngại, hãy đến phủ của thần ngồi."
Trong đầu Tạ Dung tràn ngập các kiểu tiếu lí tàng đao*, tiên lễ hậu binh**.
*tiếu lý tàng đao: trong nụ cười giấu đao kiếm. Ý nói là bên ngoài cười nói mềm mỏng, bên trong nham hiểm, ủ mưu giết người không cần đao kiếm.
** tiên lễ hậu binh: phía trước thì bày nghi lễ để chiêu hàng, phía sau lại dàn quân lính để phục kích.
Câu trên đại khái ý là bé hoàng đế nghĩ thừa tướng toàn dụ dỗ bé vào bẫy để hãm hại thôi, chả có gì tốt đẹp cả.
Y đem cái chân bước qua cửa rút về, làm như không có việc gì mà cười gượng:
"Trẫm hiện tại không muốn đi ra ngoài nữa."
Trễ thế này còn tiến cung, nhất định Trầm Nghiên không có ý tốt gì cả.
Ban đêm gió thổi lành lạnh, Tạ Dung tim đập nhanh, cảm giác cái đầu trên cổ mình lung lay sắp đổ.
Nghe thấy y nói không đi nữa, Trầm Nghiên lộ vẻ mặt tiếc nuối: "Nếu......"
Còn chưa nói xong, một đội tiểu thái giám nâng hộp đồ ăn bước nhanh đi tới.
Trầm Nghiên chân mày khẽ nhíu lại, rất tự nhiên đổi chủ đề: "Bệ hạ còn chưa dùng bữa tối?"
Nhóm tiểu thái giám trải qua huấn luyện, cẩn thận nâng hộp đồ ăn đi ngang qua Tạ Dung vào trong điện, mùi thức ăn thơm phức xông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-tram-moi-ngay-deu-nghi-muon-thoai-vi/214787/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.