Chính là Tiêu Quân Địch không để ý, trừng mắt mỉa mai nhìn Tiêu Quân Diệu ngáp ngáp trên vũng máu: "Thái tử a thái tử, ngươi tự cho mình là thông minh, lại không biết đã bị người ta nắm mũi dắt đi. Ngươi có thấy ề chế không!?"
Tiêu Quân Diệu ôm ngực trừng hai mắt đỏ rực, không nói tiếng nào nhưng ai cũng thấy được sự phẫn nộ trong mắt hắn.
Chẳng qua Tiêu Quân Địch mỉa mai một câu như vậy xong liền trừng Tiêu Quân Hà: "Ta biết! Ha hả! Ta biết sau lưng người là ai!'
"Ha hả!! Giỏi cho Tiêu Quân Dục! Tốt cho Tiêu Quân Dục!!"
"Hoàng Thao, ngươi còn làm gì nữa mà không lôi chúng xuống, nhốt lại cho trẫm!"
Minh Đế vốn bị chém một kiếm, vốn đã rất phẫn nộ bị tiếng hét la của đứa nghịch tử muốn hại cha đoạt vị làm cho phát phiền, giận dữ quát lớn.
"Vâng thưa hoàng thượng."
Hoàng Thao chỉ đợi nhiêu đó, chẳng thèm quan tâm ánh mắt chết chóc của Tiêu Quân Diệu mà kéo Tiêu Quân Địch lên định mang đi.
"Thì ra ngươi vẫn luôn đứng về phía Khương gia khụ khụ khụ..."
Tiêu Quân Diệu dùng chút sức lực cuối cùng gẵn giọng nói. Nói xong còn phun ra một búng máu, hơi thở mong manh.
Hoàng Thao lại chưa từng biến sắc, thản nhiên nói: "Thái tử nói sai rồi, hạ quan tận trung vì nước."
Giống như Khương gia tận trung vì nước.
Hoàng Thao không nói ra lời sau, nói xong không màn đến nữa mà mang Tiêu Quân Địch đi.
Sau đó Tiêu Quân Diệu cũng bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nu-phu-khong-de-song/3747505/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.