Dưới sự "hài hòa" này, ba người hai lớn một nhỏ rất nhanh đã lướt qua phố phường náo nhiệt, tiến đến mục đích lần này của họ, Hoàng phủ.
Lại nói, năm đó sau khi hộ giá cho hoàng đế, Hoàng Thao đã xin được trấn thủ biên quan. Kết quả một lần là làm đến hiện tại, gần như thay thế Khương gia bảo vệ bờ cõi Đại Minh. Khi ông đi có đưa theo Hoàng Trúc đã mang thai cốt nhục của Tiêu Quân Diệu cùng đi.
Hoàng Trúc vào trận chính biến đó vốn được Tiêu Quân Diệu nặng lòng nghi ngờ cho người giám thị, chính vì sợ
Hoàng Thao sẽ nửa đường làm phản. Kết quả đến cuối cùng Hoàng Thao đúng là phản, nhưng Hoàng Trúc đã được người bí mật cứu đi. Ai cũng nghĩ là nàng đã bị loạn quân của Tiêu Quân Địch giết chết.
Khi đó Hoàng Trúc không biết mình đã mang thai. Nhưng dù biết thì nàng vẫn không có chút phiền muộn nào mà sinh nó ra, yêu thương nó hết mực.
Chỉ có tiểu Hoàng Diêu từ nhỏ đã biết mình không có cha, nhưng được một tiểu ca ca vô cùng yêu thương, còn hơn cả gia gia và nương.
"Diêu muội muội!"
"Thụy ca ca!"
Tiếng hai đứa nhỏ ríu rít gọi nhau vang lên giữa không khí của năm mới khiến người ta ấm lòng quá đỗi.
"Khương tỷ. Tiêu huynh."
Hoàng Trúc cười nhìn hai người: "Lần này hai người định ở lại bao lâu?"
Lúc trước Tiêu Quân Dục từng nói chỉ cần Khương Lan thích, lần nào hắn cũng đều có thể đưa nàng về trung nguyên, hắn nói được là làm được, mấy năm nay không ít lần đưa Khương Lan về trung nguyên dạo chơi.
Lại nói sau khi biến mất khỏi biên quan, hai người đã theo ý nguyện của Đạc lão đến Dị vực, không đụng chạm đến hoàng tộc Man Di mà tìm một chốn đào nguyên sống nhàn tản. Chớp mắt mà đã qua năm năm rồi, Tiêu Minh Thụy đã được năm tuổi. Trừ ngày lễ ngày tết Hoàng Trúc mới nhìn thấy bọn họ, ở biên quan nói buồn không phải buồn, nhưng mà Hoàng Trúc thật mong họ có thể ở lại lâu hơn.
"Mẫu thân, có thể ở lại lâu một chút không ạ?"
Tiêu Minh Thụy đang tụm đầu với Hoàng Diêu mà vẫn chú ý tới bên này, bất thình lình ngẩng đầu lên đáng yêu hỏi.
Khương Lan buồn cười, lại giả bộ nói: "Không được đâu.".
Đứa nhỏ lập tức xìu mặt xuống.
Hoàng Trúc đã chứng kiến mấy lần, lần nào cũng chỉ biết nhịn cười.
Chỉ có tiểu Diêu Diêu thông minh an ủi nó: "Thụy ca ca đừng buồn, a di chỉ đang ghẹo huynh thôi."
Tiêu Minh Thụy ngẩng đầu lên nhìn mẫu thân nó.
Lần này nó nhạy bén phát hiện đôi vai của mẫu thân run run liền hiểu, nhưng nó không giận mà mềm nhũn nói:
"Cảm ơn mẫu thân."
Dù Khương Lan có ác tâm cỡ nào cũng không đỡ được đứa con hiểu chuyện đáng yêu như vậy. Cho dù trước đó nàng không định ở lại lâu thì bây giờ vẫn phải quyết định lại. Nhưng trước đó nàng phải chiếm lại chút lợi tức mà chạy tới ôm mặt đứa bé hôn loạn lên, chọc nó uốn éo trốn tránh lại cười khanh khách không ngừng.
Cuối cùng nó phải la lên: "Phụ thân phụ thân! Cứu con!"
Y như rằng phụ thân nhiều tính độc chiếm của nó sẽ chạy tới cứu nó khỏi tay vị mẫu thân tính tình trẻ con.
Hoàng Trúc nhìn mà hâm mộ, nhưng cũng thật sự vui mừng.
Đây là kết cục tốt nhất không phải sao.
Tết trung nguyên đó cuối cùng một nhà ba người họ ở lại Hoàng phủ mười ngày mới trở về Man Di.
Cuộc sống ở Dị vực của Khương Lan vô cùng đặc sắc.
Trước đây bởi vì lo lắng tới lui nên Khương Lan không dám làm gì, bây giờ mọi chuyện xem như đã kết thúc, trở về hiện đại là không có khả năng nên nàng cũng yên tâm mà hưởng thụ cuộc sống cổ đại.
Dị vực so với trung nguyên vẫn là có điều khác biệt, mà cái đặc biệt nhất trong đó là văn hóa dược thuật. Sau khi sinh Tiêu Minh Thụy xong Khương Lan liền có một niềm đam mê với dược thuật nên đã đi theo Đề lão học tập.
Lúc đó Khương Lan mới biết thứ Đề lão giỏi nhất không phải trị bệnh cứu người, ông thích sáng tạo những thứ mới mẻ hơn.
Cho nên Khương Lan cũng theo ông phá phách.
Lần này Khương Lan đang học chế tạo một loại thuốc mới nhưng Đề lão lại không chịu giúp nàng, nàng đành tự mình đi đọc sách tìm hiểu.
Thư phòng của nhà họ chính là sự góp nhặt tinh hoa văn hóa của hai quốc gia, nếu muốn tìm kiếm thứ có thể giúp đỡ nàng thì Khương Lan không nghĩ đến còn nơi nào khác. Chẳng qua nàng không ngờ tới nàng còn chưa tìm được thứ cần tìm thì đã nhìn thấy một thứ khác.
Một... Miếng ngọc bội hình con cá.
Tuy rằng đã rất lâu, kể từ ngày nàng xuyên qua nàng đã không còn nhìn thấy nó nữa nhưng nó đã đeo trên cổ nàng lâu như vậy, không lý nào nàng lại nhìn không ra sự quen thuộc từ miếng ngọc bội này.
Lại nói, miếng ngọc này cũng không phải miếng của nàng.
Lúc nàng xuyên qua không có mang theo nó. Hoặc giả nó đã vỡ vụn sau khi giúp nàng xuyên không.
Vậy miếng ngọc này...
"Nàng sao vậy?"
Tiêu Quân Dục đang tính đi vào thư phòng tìm một quyển sách thì thấy nữ nhân đứng ngẩn ngơ ở một góc liền đi lại hỏi.
Khương Lan ngẩn đầu lên nhìn hắn, tay cầm ngọc bội cũng không có định giấu đi mà ngẩn ngơ hỏi: "Cái này là..."
"Hử?"
Tiêu Quân Dục không hiểu lắm biểu cảm của nàng nhưng vẫn thuận tay cầm miếng ngọc lên, nhìn một cái rồi nói:
"Này là của mẫu thân cho ta."
"Nếu tính sâu xa hơn thì nó là ngọc tổ truyền của gia tộc mẫu thân, đến đời này thì vào tay ta."
Khương Lan ngẩn ra, bỗng sinh ra một suy nghĩ.
Miếng ngọc bội hình cá này, nói là hình cá nhưng Khương Lan thử điều chỉnh thì phát hiện nó là một nửa hình âm dương ngư, chính là nói nó với miếng của nàng hoàn hoàn chỉnh chỉnh tạo thành một hình âm dương bát quái đồ đằng.
Vậy nguyên nhân nàng không phải xuyên đi đâu mà xuyên đến đây là do chiếc cầu nối sinh ra từ hai mảnh ngọc bội.
Nhưng sao bà ngoại lại có một nửa mảnh...
Một nửa còn lại lại nằm trong một thế giới trong sách... Từ khi xuyên vào nàng đã tự lý giải cho mình thế giới trong sách cũng là một thế giới hoàn chỉnh. Hoặc cũng có thể nói thế giới trước đây của nàng cũng là một câu chuyện trong sách thì sao. Người sống trong một thế giới nhiều vô kể, có người nổi bật cũng có người qua đường vô hình, như trong sách. Thật ra cái nàng thắc mắc chỉ là liệu hai bên có liên quan đến nhau thật không.
Nhưng liệu có còn quan trọng?
"Nàng sao vậy?"
Tiêu Quân Dục sờ sờ mặt nàng, giọng điệu trầm thấp vẫn từ tốn ung dung khiến Khương Lan bình tâm lại.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, nghe theo sự thôi thúc của trái tim mà nói: "Tướng công, chàng có tin ngoại trừ nơi này vẫn còn có những thế giới khác không?"
"Bên ngoài bầu trời kia, có một bầu trời nữa, dưới bầu trời đó là một nơi khác."
Khương Lan chỉ tay ra ngoài cửa sổ, hướng lên trời, nơi có dải ngân hà đang tỏa sáng.
Khương Lan chỉ tay ra ngoài cửa sổ, hướng lên trời, nơi có dải ngân hà đang tỏa sáng.
Tiêu Quân Dục nhìn theo tay nàng, đáy mắt tựa như bầu trời đêm, cũng thâm thúy như vậy, rồi không đáp mà trầm thấp hỏi: "Nàng tin không?"
Khương Lan quay đầu nhìn hắn: "Thiếp tin."
"Thiếp còn tin giữa các cá nhân trong mảnh trời đất này đều tồn tại một sợi dây liên kết, rồi một ngày nào đó sợi dây kia sẽ rút ngắn lại, khiến cho hai cá nhân chẳng hề quen biết nhìn thấy nhau. Hai vận mệnh nối liền."
Tiêu Quân Dục rũ mắt nhìn đôi mắt phát sáng của nàng, mãi một đỗi mới nói: "Ta tin."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]