🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chủ đề này rất có tính an ủi nữ nhân đang mang thai như Khương Lan, nàng lập tức lên tinh thần nói: "Không biết tướng công thích nữ nhi hay nhi tử đây?"

"Ta nghĩ là nữ nhi thưa tiểu thư."

Hỉ Nhi vừa nắm đồ đang may dở lên vừa thuận miệng nói.

"Vì sao?"

Khương Lan đỉnh cái bụng ngồi trên tảng đá tại chỗ nghỉ trưa tạm thời của họ, hai tay chống cằm không hiểu hỏi.

Hỉ Nhi ngẩng đầu nhìn trời tượng trưng rồi cúi đầu tiếp tục nhanh tay may vá vừa đúng tình hợp lý nói: "Vì vương gia rất thích chiều tiểu thư'"

"..."

Đây là đáp án gì chứ?

Đương lúc này một ám vệ hộ tống họ bỗng nhiên bắn một cục đá lên trời.

Theo đó là một con chim bồ câu bị bắn rơi xuống.

Rõ ràng con chim kia không phải của họ.

Sự chú ý của Khương Lan bị kéo đi. Nàng chưa từng thấy hành vi chặn tin này của ám vệ, không khỏi nhìn chằm chằm hắn. Nhờ vậy mà nàng nhìn thấy khuôn mặt ít biểu tình của ám vệ khẽ biến.

"Có chuyện gì vậy?"

Nàng đứng dậy đỉnh bụng đi tới hỏi.

Hành vi của ám vệ không phải một mình Khương Lan nhìn thấy, nghe nàng chủ động hỏi họ đều bất giác đưa mắt chờ đợi.

Ám vệ không đắn đo lâu đã bảo: "Hoàng cung có biến."

Tròng mắt Khương Lan co lại: "Ý ngươi là chính biến?"

Ám vệ gật đầu.

"Là ai?"

"Là thái tử."

Khương Lan giật cả mình.



Thái tử? Sao có thể? Không phải là Tiêu Quân Địch sao?

Không, đời này khác rồi, là thái tử cũng không khiến người ta bất ngờ như vậy. Khương Lan tự thuyết phục mình, vừa ngẩng đầu hỏi ám vệ: "Chúng ta sẽ trực tiếp đi tới biên thành?"

Bởi vì họ đã cách biên quan khá gần nên Khương Lan vẫn biết bây giờ ở đó đang có chiến sự.

Không phải nàng sợ chiến tranh, nàng chỉ là không muốn thêm gánh nặng cho Tiêu Quân Dục. Chung quy là nàng không hiểu rõ tình hình hiện tại, nếu nàng biết tất cả chỉ là biểu hiện giả dối do một tay tướng công của nàng khởi xướng thì nàng sẽ không lo nghĩ không đâu đâu.

Nàng không rõ nhưng ám vệ biết, hắn lắc đầu: "Đi thẳng tới biên thành thưa vương phi. Chủ tử sẽ đón người ở cửa thành."

Khương Lan nghe xong thì an tâm, không lại hỏi nữa.

Càng không tọc mạch tình huống tại kinh thành bây giờ.

Ám vệ thấy nàng không hỏi cũng không nói, trở tay thả con chim bồ câu cho nó tiếp tục bay đến nơi cần đến.

Hành động nửa đường cướp tin này hắn làm đến thuận tay vô cùng, một chút chần chừ cũng không có, chắc đã làm khá nhiều lần rồi đi..

Mặc dù ám vệ đã nói Tiêu Quân Dục sẽ đợi nàng ở cống thành nhưng đêm trước họ nghỉ lại nhà trọ cách biên thành ba dặm nam nhân kia đã nửa đêm xuất hiện trong phòng nàng.

Khi ấy Khương Lan đang ngủ say, tự nhiên cảm thấy có người ôm mình, nàng suýt thì la toáng lên.

"Là ta."

"..."

Cái tay đang giơ lên định đập cho tên hái hoa tặc nửa đêm đột nhập khuê phòng của Khương Lan khựng lại, giật mình tỉnh cả ngủ: "Tướng công?"

"Ừm."

Người kia nhỏ giọng đáp lại, cánh tay đang ôm nàng càng khẩn nhưng không làm nàng đâu, chôn đầu nơi hỏm cổ của nàng hít vào một hơi thật sâu. Hơi thở nam tính nồng nặc lại tràn ngập khoang mũi Khương Lan.

Cánh mũi nàng có chút lên men, trở tay ôm lại hắn, bịn rịn nói: "Tướng công, thiếp nhớ chàng lắm..."

Lồng ngực Tiêu Quân Dục tan chảy, trở người hôn lên cánh môi của người hắn ngày nhớ đêm mong. (6°

Trước đây sớm chiều ở bên nhau không biết, xa nhau rồi mới biết chính mình có bao nhiêu quý trọng đối phương

Hỉ Nhi ở vách tường kế bên không hề hay biết gì, hai người trên giường hôn hít bịn rịn đủ rồi mới ôm nhau rầm rì:

"Chàng không biết đâu, thiếp mà đi chậm chút chắc đã bị kẹt ở kinh thành rồi."



"Thái tử thế mà gây chính biến... Thiếp cứ nghĩ người đó phải là Tiêu Quân Địch. Thái tử có lợi thế vậy mà."

Tiêu Quân Dục không nói tất cả những chuyện này không phải là trùng hợp, nghe nàng nói thì bảo: "Lợi thế của hắn là hắn đang ngồi rất vững trên chiếc ghế trữ quân tương lại. Chỉ cần hắn ngồi vững, đợi một ngày nào đó hoàng đế không được thì hắn sẽ thuận lý thành chương lên ngôi."

"Nhưng bây giờ hắn bị ép đến đường cùng, hắn cho rằng nếu không động chính biến thì người chết sẽ là hắn."

Khương Lan giật mình trợn to mắt.

Còn chưa kịp nói gì đã nghe người bên cạnh nguy hiểm nói: "Là ta ép hắn phải phản."

"Chàng..."

Khương Lan kinh ngạc sợ ngay người, lắp bắp nói: "Thiếp cứ nghĩ chàng sẽ không..."

"Sẽ không để bụng những chuyện trước đây do Ngô hoàng hậu làm sao?"

Tiêu Quân Dục híp mắt chống cằm lên trán nàng, trầm giọng nói: "Ta thật sự không để bụng.

Nhưng đối với người đã từng gián tiếp gây ra cái chết của mình Tiêu Quân Dục vẫn có bóng ma tâm lý. Đã như vậy thì trực tiếp trừ khử hắn đi.

"Thế còn Tiêu Quân Địch?"

Chẳng lẽ muốn đưa ngôi vị kia cho hắn? Mặc dù bản thân chưa từng trải qua những chuyện trong sách nhưng

Khương Lan vẫn chẳng ưa gã kia chút nào, thật không muốn thấy hắn đạt được mục đích.

Tiêu Quân Dục híp mắt. Tiêu Quân Địch sao....

Hoàng cung đêm chính biến.

Tiêu Quân Diệu nằm trong vũng máu, không thể tin được mình lại thất bại như vậy nhìn Tiêu Quân Hà, một người vốn chẳng có một chút cảm giác tồn tại nào đang cầm kiếm bảo vệ Minh Đế mí mắt trừng sắp rách ra. Nhưng mặc cho hắn không tin cỡ nào thì thất bại vẫn là thất bại. 6°

Chính là so với hắn, Tiêu Quân Địch còn ngỡ ngàng hơn.

Tiêu Quân Hà đó là ai? Ngũ hoàng tử của Đại Minh, mẹ là một cung nữ thấp hèn nhờ vô tình trèo lên giường hoàng đế mà sinh ra hắn.

"Ta không tin! Ta không tin! Ha hả!!"

Tiêu Quân Địch bỗng nhiên nổi điên ngưỡng mặt lên trời cười ha ha, đến mức không thèm để ý thanh kiếm đang gác trên cổ mình.

Hoàng Thao lạnh mặt đạp một cái lên đầu gối hắn, khiến hắn quỳ rạp xuống đất
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.