Dưới sự dẫn dắt của ám vệ, mọi người đi vào thư phòng.
Vừa nhìn thấy nơi này Khương Lan đã nghĩ ngay đến mật thất dài ngoằng nghèo kia.
"Bên trong mật thất có lối ra khác?"
Mắt nàng sáng lên.
"Đúng vậy thưa vương phi."
Ám vệ gật đầu: "Nếu không có đường lui này chủ tử sẽ không dám để ngài ở lại một mình."
Lần này đi xuống Khương Lan mới biết nó dài mà rắc rối cỡ nào. Nếu không được người dẫn sợ rằng chính nàng cũng đi lạc.
Bọn họ không đi qua căn phòng dưới mật thất kia mà cứ không ngừng đi qua đường hầm dài dòng. Đi được một đường bỗng nhiên Khương Lan nhớ ta một chuyện, nàng nói: "Đồ trong mật thất vẫn còn để nguyên à?"
"Vương phi nói căn phòng kia? Đúng là vẫn còn nguyên, sẽ không chuyển đi."
Ám vệ biết nàng lo lắng cái gì, liền nói: "Vương phi an tâm, đồ quan trọng chúng ta đều gom đi cả rồi."
"Bức tranh của Diêu hoàng hậu thì sao?"
Khương Lan hỏi thẳng.
Ám vệ hơi giật mình, nhưng sau đó vẫn nói: "Đã mang đi thưa vương phi."
Lúc này Khương Lan mới hài lòng không nói nữa.
Nhìn thấy tình trạng này, trong lòng Hỉ Nhi và Mộc lão có kinh dị nhưng đều biết ý không hỏi nhiều, chỉ cắm đầu đi. Chỉ có Đề lão còn có tâm tình thưởng thức nói: "Tiểu tử kia thật biết tính toán, hắn xây cái mật đạo này từ bao giờ mà không ai biết."
Ám vệ dẫn đường còn rất biết điều hòa không khí, sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nu-phu-khong-de-song/3747502/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.