Dưới sự dẫn dắt của ám vệ, mọi người đi vào thư phòng.
Vừa nhìn thấy nơi này Khương Lan đã nghĩ ngay đến mật thất dài ngoằng nghèo kia.
"Bên trong mật thất có lối ra khác?"
Mắt nàng sáng lên.
"Đúng vậy thưa vương phi."
Ám vệ gật đầu: "Nếu không có đường lui này chủ tử sẽ không dám để ngài ở lại một mình."
Lần này đi xuống Khương Lan mới biết nó dài mà rắc rối cỡ nào. Nếu không được người dẫn sợ rằng chính nàng cũng đi lạc.
Bọn họ không đi qua căn phòng dưới mật thất kia mà cứ không ngừng đi qua đường hầm dài dòng. Đi được một đường bỗng nhiên Khương Lan nhớ ta một chuyện, nàng nói: "Đồ trong mật thất vẫn còn để nguyên à?"
"Vương phi nói căn phòng kia? Đúng là vẫn còn nguyên, sẽ không chuyển đi."
Ám vệ biết nàng lo lắng cái gì, liền nói: "Vương phi an tâm, đồ quan trọng chúng ta đều gom đi cả rồi."
"Bức tranh của Diêu hoàng hậu thì sao?"
Khương Lan hỏi thẳng.
Ám vệ hơi giật mình, nhưng sau đó vẫn nói: "Đã mang đi thưa vương phi."
Lúc này Khương Lan mới hài lòng không nói nữa.
Nhìn thấy tình trạng này, trong lòng Hỉ Nhi và Mộc lão có kinh dị nhưng đều biết ý không hỏi nhiều, chỉ cắm đầu đi. Chỉ có Đề lão còn có tâm tình thưởng thức nói: "Tiểu tử kia thật biết tính toán, hắn xây cái mật đạo này từ bao giờ mà không ai biết."
Ám vệ dẫn đường còn rất biết điều hòa không khí, sợ quá trình di chuyển bên dưới dài dòng ngột ngạt nghe thế thì đáp: "Ngay lúc tiếp quản vương phủ đã xây, Đề lão."
"Thỏ khôn phải có ba hang."
Hay cho câu thỏ khôn phải có ba hang.
Khương Lan không thể không tán thưởng nam nhân kia thật biết đề phòng.
Biết rõ vương phủ là nơi bị hoàng đế nhìn chằm chằm, hắn liền xây cái mật đạo. Chỉ cần người ta không thấy hắn ra khỏi vương phủ thì ai mà biết được hắn đã không còn ở trong phủ. Rõ ràng hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cho một ngày nào đó âm thầm chạy trốn.
Nhưng không ngờ tới nó lại được nàng dùng.
Bọn họ quẹo tới quẹo lui dưới mật đạo tầm nửa canh giờ mới đi ra ngoài.
Bên ngoài mật đạo là một căn nhà dân ở phía Nam kinh thành, chủ căn nh là người của Tiêu Quân Dục giả trang
thành dân thường trông coi hàng ngày nên khi nơi này xuất hiện thêm người cũng không bị ai chú ý.
Hàng xóm nhìn thấy bọn họ chuẩn bị xe ngựa, đóng gói đồ đạc còn hỏi han đôi câu kiểu họ định đi đâu sao,
không hề có chú hoài nghi.
Trước khi ra ngoài bọn họ đã phân công xong, Khương Lan với Mộc lão sẽ giả trang thành một đôi phụ tử muốn
rời kinh thành trở về quê ở Giang Châu sinh sống. Bên ngoài họ như một hộ gia đình đang di cư.
Còn Hỉ Nhi vớiĐề lão lại giả trang thành một đôi ông chu nh có chút tiền của, đi theo còn có một xe đồ đạc và
một nhóm bảo tiêu thuê từ tiêu cục.
Hai chiếc xe ngựa thần không hay quỷ không biết rời khỏi kinh thành dễ như bỡn. (°
Đến khi ra ngoài thành họ mới hội họp lại.
"Vậy mà chúng ta ra ngoài rồi?"
Hỉ Nhi vẫn còn choáng váng vì mọi chuyện quá thuận lợi.
Lúc đi qua cửa thành tiểu nha đầu còn hồi hộp vậy, thế mà binh lính giữ cửa thành còn chẳng thèm hỏi han bọn
họ nữa câu.
Thật ra như vậy chẳng hề sai, bởi vì trừ khi có tình huống đặc thù cửa thành mới có tình trạng giới nghiêm. Lúc
này đâu có chuyện gì, mỗi ngày người ra vào kinh thành nhiều như vậy, thêm hay bớt một họ đương nhiên chẳng
kinh động tới ai.
Khương Lan ngược lại khá thoải mái, không hề lo lắng chút nào, trên xe ngựa còn nói chuyện với Mộc lão.
Sau khi hội họp, Hỉ Nhi đến ngồi với Khương Lan. Đề lão và Mộc lão ngồi cùng xe. Hai chiếc xe ngựa thêm một
chiếc xe hành lý băng băng chạy về hướng biên quan.
Từ kinh thành đến biên quan không phải một quảng đường dài bình thường. Mà bởi vì Khương Lan đang có thai
nên họ đi càng chậm, so với Tiêu Quân Dục chậm gấp đôi thời gian. Nhưng càng rời xa kinh thành mọi người
càng an tâm mà thả lỏng tâm tình thưởng thức quan cảnh quen đường. Đây là lần đầu Khương Lan đi xa sau khi
xuyên qua, nàng vô cùng hào hứng với thế giới cổ đại, một chút mệt mỏi cũng không có khiến người ta rất bớt lo.
Thời gian cứ thế dần dần trôi qua.
Vào ngày thứ mười sau khi Khương Lan rời đi, trong Đông Cung, Tiêu Quân Diệu bỗng nhận được tin Tiêu Quân
Địch đã mua chuột được Vương mới của Man Di, ý đồ tìm thời cơ nội ứng ngoại hợp đánh vào kinh thành bức vua
nhường ngôi.
"Điện hạ! Chúng ta đã mất liên lạc với Lưu đề đốc ở biên quan!"
Cùng lúc thị tùng của hắn chạy vào báo.
Tiêu Quân Diệu ngồi bật dậy: "Mất liên lạc là sao!?"
Thị tùng sợ run, vội vàng nói: "Là tin tức chúng ta truyền đi như đá chìm đáy biển, mãi mà không nhận được hồi âm của Lưu đề đốc thưa điện hạ!"'
"Chuyện từ bao giò?"
Sắc mặt Tiêu Quân Diệu âm trầm.
"Vốn dĩ tin tức đến biên quan theo bồ câu đưa thư cả đi lẫn về vẫn cần sáu ngày, ngày thứ tám không nhận được thuộc hạ... Thuộc hạ không có nghĩ đến phương diện đó, chỉ cho là Lưu đề đốc đưa tin chậm trễ. Hôm nay đã là ngày thứ mười sáu."
Thị tùng run run nói: "Ngày thứ chín thần theo lệnh điện hạ gửi cho hắn một tin, đáng lẽ Lưu đề đốc sau khi nhìn thấy tin phải hồi âm lại ngay nhưng đến nay vẫn chưa thấy."
Nói xong hắn quỳ rạp trên đất không dám dậy.
Sắc mặt Tiêu Quân Diệu càng thêm âm u.
Hắn ngồi im hồi lâu rồi mới khàn giọng hỏi: "Ngươi nghĩ sao?"
Thị tùng run lên, nhưng vẫn ăn ngay nói thật: "Thuộc hạ cho rằng Lưu đề đốc đã bị hại."
"Người làm chuyện này sau đó liền đem tin tức này ém xuống."
Phải biết rằng Lưu Đồ Uy là chức tướng tam phẩm, chỉ cần tin ông ta gặp nạn được truyền về hoàng cung sẽ cho người đến điều tra sự việc liền. Mà người hại hắn xong không chỉ giấu nhẹm đi, hành vi này không phải sợ bị truy cứu mà rõ ràng đối phương chẳng hề sợ. Bởi lẽ đối phương cho rằng đến lúc lộ ra cũng chẳng sợ truy cứu.
Nhìn lại mật thư mà hắn nhận được, Tiêu Quân Diệu rất nhanh đã đưa ra nhận định này. Bàn tay đeo ban chỉ bạch ngọc của hắn vô thức run lên, bị hắn nắm lại thật chặt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]