🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hỉ Nhi chỉ kịp kêu một tiếng như vậy, thật ra tiểu nha đầu cũng hồi hộp lắm.

"Day/..."

Nhưng sau khi nghe thấy giọng nói run rẩy của Thục Linh nàng liền an tâm. Giây sau đã giả bộ khóc lóc nói: "Cô cô cũng thấy rồi đó, vương phi nhà chúng ta... Như vậy, chúng ta không dám mời thái y. Ngươi có thể thông cảm không?"

Tiểu nha đầu rưng rưng nhìn bà ta, diễn như thật.

Thục Linh lại không có tâm tư nào đi nhìn, bà ta đã sợ hãi thụt lùi tận mười mấy bước đến gần cửa phòng rồi.

"Được rồi... Ta biết rồi."

Bà ta giả bộ trấn định nói: "Nhưng mà ngươi vẫn nên nhanh chóng mời đại phu đến xem cho nàng ta đi."

Nói xong thì chạy còn nhanh hơn thỏ, phút chốc đã không thấy bóng. Ở°

Hỉ Nhi chạy ra cửa nhìn nhìn, đợi đến khi xác nhận bà ta thật sự đã đi mới trở vào. Nhìn thấy tiểu thư nhà mình đã ngồi dậy từ trên giường, nàng ấy nói: "Tiểu thư lợi hại! Bà ta bị dọa tái mặt luôn."

"Chẳng qua là cách này có sài được lâu không?"

Khương Lan lắc đầu: "Khả năng là không."

"Không thì không bao lâu nữa trong cung sẽ đưa thái y tới kiểm chứng cho rõ ràng."

"Thái y!"

Lần này Hỉ Nhi hoảng thật sự: "Như thế sẽ bị phát hiện đấy!"

Khương Lan sao lại không biết được. Cách này của nàng chỉ lừa được nhất thời, lừa đám người nhát gan sợ chết thôi. Mà thật ra nàng cảm thấy cứ năm thuở mười thì bị làm phiền như vậy quá ư không được, phải nghĩ cách làm một lần hưởng cả đời. Thế là nàng khoanh luôn chân ngồi trên giường, chóng cằm suy tư. (

Một đỗi sau, khi mà Hỉ Nhi cũng chẳng thế nghĩ ra cách nào thì Khương Lan đứng dậy, xỏ giày chạy ra ngoài.

"Tiểu thư đợi đã! Người phải mặc thêm áo vào chú!"

Khương Lan à lên một tiếng, thụt lùi về, tạm bợ rồi chạy tiếp. (6j

"Tiểu thư, người muốn đi đâu?"

Hỉ Nhi đuổi theo phía sau không hiểu hỏi, vừa không quên nhắc nhở: "Người chạy chậm thôi!



Khương Lan miễn cưỡng chạy chậm lại vừa đáp: "Đi tìm Đề lão."

Lúc nam nhân kia đi đã để Đề lão lại cho nàng. Mặc dù bình thường Đề lão chỉ ru rú trong phòng thuốc của ông nhưng Khương Lan biết ông lão trông như lão ngoan đồng kia vô cùng khó lường. Lúc này không tìm ông ấy thì tìm ai.

Khương Lan và Hỉ Nhi nhanh chóng chạy đến phía Tây viện, nơi Đề lão đang ở.

"Đề lão!"

Người chưa thấy tiếng đã tới, Đề lão đang hì hụt với cái cối thuốc ngẩng khuôn mặt bụi bặm của mình lên, ngay lập tức càm ràm: "Tiểu nha đầu ngươi lại sao nữa?"

"Ngươi trét cái gì trên mặt thế kia?"

"Ý, tiểu thư chưa lau mặt kìa!"

Nghe Đề lão hỏi Hỉ Nhi mới nhận ra.

Khương Lan lại không để bụng, túm váy không chút hình tượng ngồi chòm hỏm bên cạnh ông nói: "Đề lão, có cách nào qua mặt thái y không?"

"Thái y?"

Đề lão vừa nghe, chưa rõ ràng gì đã dựng râu lên: "Có ta chưa đủ sao mà còn đòi thái y?"

"Không phải."

Khương Lan chân chó nói: "Đề lão đương nhiên phải hơn hẳn thái y tám vạn dặm rồi."

Đề lão quả nhiên thích nghe lời này.

Bấy giờ ông mới buông cái chày đá trong tay xuống, giả bộ cao nhất hỏi: "Thế thì có chuyện gì?"

"Là thế này Đề lão, vừa nãy có người từ trong cung tới muốn mời ta vào cung. Thế là ta liền giả trang bị bệnh lừa gạt họ."

Khương Lan chỉ vào mấy vết trên người mình: "Như lão thấy đó, bệnh đậu mùa, ai thấy cũng sợ."

"Nhưng mà kiểu gì bọn họ cũng sẽ quay lại, có khi còn sớm quay lại để kiếm chứng thật giả. Ta muốn làm một lần chắc cả đời, để họ không đến tìm trong một khoảng thời gian dài."

"Lão có cách gì qua mặt thái y không?"



"Ngươi cũng thông minh, biết dùng loại bệnh này lừa người."

Đề lão trước tiên là khen cô, sau đó sờ cằm nói: "Cách à... Thì cũng có đó."

Chưa đợi Khương Lan tỏ ra kinh hỉ thì lão đã đứng dậy nói: "Dù sao cũng đã nhận lời tên tiểu tử kia, lão đương nhiên sẽ không bỏ mặt tiểu nha đầu ngươi."

"Ta còn đã tốn một giọt Ngọc Cam Lộ cho ngươi, đâu thể để ngươi có chuyện được."

"Nếu đã muốn làm thì phải làm cho đàng hoàng."

Làm đàng hoàng của Đề lão chính là cho nàng dịch dung.

Đừng hiểu lầm, dịch dung này không phải kiểu dịch dung thay đổi khuôn mặt mà chỉ là làm cho Khương Lan nhìn càng giống bệnh hơn thôi.

Đầu tiên là dùng bột mì dính trên mặt nàng, sau đó là trang điểm lại cho nó càng giống người bị bệnh đậu mùa hơn. Lúc hoàn thành đến Hỉ Nhi cũng thấy sợ hãi nữa.

"Tiểu thư, may mà người chỉ là giả dạng thôi."

Nàng vỗ vỗ ngực.

Khương Lan còn cười hí hửng được: "Thật không hổ là Đề lão."

Ai dè Đề lão lại xua tay nói: "Chút kỹ xảo nhỏ thôi. Nói thủ đoạn thì phu quân của ngươi lợi hại hơn. Ta chưa thấy ai tự học thành tài mà tay nghề dịch dung thần sầu đến vậy."

Khương Lan lại rất thích nghe lời này, ngồi trên ghế còn đong đưa chân.

"Dịch dung xong rồi, giờ còn phải ngụy trang trong phòng nữa."

Đề lão chỉ huy đám hạ nhân loay hoay khắp nơi.

Một hồi sau sương phòng của cô đã thành cấm địa không ai dám bén mảng tới luôn rồi. Bởi vì nhìn đáng sợ quá đó.

Chẳng qua Khương Lan đoán không sai tí nào, còn chưa đến một ngày mà trong cung đã cho người tới khám bệnh cho nàng.

Người đến lần này là Liễu công công.

Khương Lan nghe thấy là ông ta thì thầm mắng trong lòng: Lão hoàng đế tâm đen.

Ngoài mặt nàng bỏ vào miệng một viên thuốc Đề lão đã cho, sau đó bắt đầu khụ khụ vài tiếng cho giống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.