Nhưng quan trọng nhất vẫn là họ không cần phải tra khảo để biết được ai đứng sau lưng vụ ám sát này nên cứ giết thôi. Chỉ có người chết mới bảo vệ được bí mật của họ, để không ai có thể biết ở đây có một nhóm hộ vệ sử dụng cách thức giết người của Dị vực.
"Còn bao lâu nữa thì tới biên quan?"
"Ba ngàn dặm chủ tử."
Hắc Tử đáp ngay.
"Sự tình giống như vương phi đã nói, Lưu Đồ Úy kia đã bị thái tử thu mua, vừa mới lên chức đô đốc liền dọn dẹp biên quan, giết gà dọa khỉ ít, dụ lợi là nhiều, ý đồ muốn thu mua nhóm tướng lĩnh ở biên quan. Tạm thời đám tướng lĩnh có trong danh sách vương phi đưa chưa có ai bị thu mua.
"Bên ta đã bắt đầu tạo khó khăn cho Lưu Đồ Úy, đảm bảo không tới vài tháng biên quan sẽ sạch sẽ."
Hắc Tử chậm rãi báo cáo lại tình huống lúc này ở biên quan. Nói xong rồi ý vị thâm trường bảo: "Đạc lão hỏi người có về Dị vực luôn không" (3)
Đạc lão là người cầm đầu nhóm người trung thành với tiền hoàng thất Man Di, trước đây lão còn là hộ vệ của Diêu hoàng hậu, đối với chủ tử càng tuyệt đối trung thành.
Đạc lão vẫn luôn muốn chủ tử trở về Man Di, cho dù không thống trị Dị vực thì vẫn có thể tự làm vương một cõi.
Lần này chủ tử đã đến gần Man Di như vậy, khó trách Đạc lão lại hỏi.
Tiêu Quân Dục không chút do dự nói: "Để ông ấy chuẩn bị trước.
"Vâng thưa chủ tử!"
Hắc Tử mừng rỡ hô lên, sau đó nhảy ra khỏi xe ngựa đi truyền tin.
Bên ngoài xe ngựa, cuộc chiến đã kết thúc nãy giờ.
Không một người sống.
Đám hộ vệ đang thu dọn thi thể của đám sát thủ, tất cả đều đào cái hố chôn hết.
"Ngươi nói gì? Tất cả đều chết?"
Trong Đông Cung, Tiêu Quân Diệu vừa nghe được tin đám tử sĩ mình bồi dưỡng đều chết hết thì sắc mặt âm trầm như nước.
"Sao có thể."
Đúng, sao có thể được. Chẳng lẽ vị hoàng huynh kia của hắn vẫn luôn thâm tàn bất lộ?
Hay là Khương Lan đã âm thầm liên kết với đám người của phụ thân nàng ta, biết rõ trên đường đi sẽ có chuyện nên đề phòng trước?
Vẻ mặt Tiêu Quân Diệu âm tình bất định, sau một lát hắn nói: "Canh chừng Dục vương phi thật kỹ cho ta"
"Vâng."
Thị tùng nhận mệnh rời đi.
Sắc mặt Tiêu Quân Diệu âm trầm cười gắn. Cho dù Tiêu Quân Dục thâm tàn bất lộ thì sao, miễn là Khương Lan kia vẫn còn ở đây, hắn không sợ Tiêu Quân Dục sẽ làm ra trò gì. (3)
Nói ra vẫn phải cảm ơn phụ hoàng của hắn...
Đối với việc Tiêu Quân Diệu cho người canh chừng Dục vương phủ nói thật là Khương Lan chẳng hề để ý. Bởi vì dù không có hắn thì vương phủ vẫn bị rất nhiều người trong sáng ngoài tối canh me.
Sau khi Khương Lan nhận được tin Tiêu Quân Dục đã an toàn đến được biên quan thì nàng chẳng còn lo lắng, cứ thế im lặng đóng cửa phủ tự mình vui, nhàn nhã dưỡng thai mặc kệ sóng gió bên ngoài. (4)
Nhưng một tháng sau đó, trong cung phái người tới muốn mời Khương Lan vào cung.
Khương Lan mới đó còn sinh long hoạt hổ, giây sau liền nhào đến trên giường, để Hỉ Nhi lấy phấn đánh lên mặt mình cho giống bệnh trạng.
"Khoan đã, lấy cho ta hộp son!"
Khương Lan nghĩ nghĩ như vậy vẫn chưa đủ đô, hô lên.
Hỉ Nhi không rõ lấy son làm gì nhưng vẫn đi lấy.
Khương Lan cầm hộp son, chấm vài nốt lên tay, lên cổ, lên mặt mình.
Hỉ Nhi giật mình: " Tiểu thư đây là...
"Bệnh truyền nhiễm có hiệu quả hơn"
Khương Lan chỉ kịp giải thích một câu rồi nằm lên giường.
Hỉ Nhi biết đây không phải lúc hỏi, tiểu nha đầu vội vàng thả rèn xuống.
Khi này gia nhân đã dẫn cung nhân đến.
Rất hiển nhiên đối phương không tin cái lý do bị bệnh mà nàng dùng để từ chối An Thiên Ninh dạo này, muốn kiểm chứng.
Mặc dù nàng không rõ nguyên nhân bọn họ muốn mời nàng vào cung, nhưng nàng biết bất kể thế nào cũng không thể đi.
Người được phái đến là một cô cô.
Hỉ Nhi nhận ra đó là người của Tô quý phi, Thục Linh.
Hay thật, trước đó là con dâu, sau lại là mẹ chồng.
Lại nói, sau khi Ngô hoàng hậu bị cấm túc bởi vụ bánh ngũ sắc, bà ta tuy rằng chỉ bị cấm có một tháng nhưng sau khi thoát khỏi lệnh cấm thì quyền lực hậu cung vẫn không thể lấy lại hoàn toàn. Một nửa trong số đó bỗng nhiên rơi vào túi Tô quý phi một cách đơn giãn khiến bà ta tức không chịu được. Tô quý phi lại theo đó được đà làm tới, còn dám cho người đến mời Khương Lan vào cung. Dáng vẻ không chịu buông tha dù đã biết nàng đang bệnh rõ ràng là có ý muốn cưỡng ép mời nàng đi.
Thục Linh làm người khôn khéo, tâm tư sâu nặng khỏi phải nói, Hỉ Nhi bỗng chốc lo lắng tiểu thư sẽ bị lộ.
"Dục vương phỉ?"
Thục Linh nhìn rèn giường bay bay, nghi ngờ gọi một tiếng.
Bên trong vô cùng phối hợp vang lên vài tiếng ho khan nhỏ vụn.
"Thục Linh cô cô, vương phi vừa mới uống thuốc...
Mặc dù trong lòng nghĩ loạn nhưng mặc ngoài Hỉ Nhi vẫn giả danh rất tốt, nàng giả bộ đau lòng chủ tử nói.
Lại nói bởi vì dạo này Khương Lan có uống thuốc dưỡng thai nên trong phòng luôn thoang thoảng mùi thuốc đắng, xem như phần nào bổ sung cho cái cớ sứt sẹo này. (4)
Thế nhưng Thục Linh vẫn không hề tin hoàn toàn, nhìn người nằm trong giường không thể thấy rõ dáng vẻ, ánh mắt bà ta sắc bén, muốn xuyên qua rèn giường nhìn cho tới người bên trong, miệng thì hỏi Hỉ Nhi: "Vương phi của các ngươi bị gì, sao không mời thái y trong cung đến một chuyến. Lỡ vương phi có mệnh hệ gì thì sao?"
"Cô cô, ngươi vẫn đừng nên đến gần thì hơn.."
Hỉ Nhi không đáp lời mà hốt hoảng đi lên ngăn cản Thục Linh đang âm thầm tiến lại gần giường.
Nhưng tiểu nha đầu càng như vậy thì Thục Linh càng sinh nghi.
Bà ta nhanh như chớp tránh tay Hỉ Nhi ra, lao về phía giường, đưa tay hất rèn giường đang buông hờ lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]