Hoàng Trúc từ ngày gả cho Tiêu Quân Diệu thì cuộc sống vẫn như trước đây, như chưa từng có sự thay đổi. Mỗi ngày nàng đều ở trong sương phòng vẽ tranh thêu thùa, lâu lâu vẽ vài đường kiếm thể hiện khí khái xuất thân nhà tướng của nàng. (2)
Nếu phải nói ra thì Hoàng Trúc thật sự xứng danh tài nữ, cầm kỳ thi họa võ thuật cái gì cũng biết, làm thái tử phi không hề là bôi nhọ.
Nếu có điều gì không vừa ý Tiêu Quân Diệu thì chính là hắn không thể sử dụng thế lực của nhà họ Hoàng được.
"Hôm nay An Thiên Ninh đi gặp Khương Lan"
Tiêu Quân Diệu vừa mới vào cửa liền nói một câu như vậy.
Hoàng Trúc ngẩng đầu từ trên bức tranh thủy mặc, nhìn hắn, không câu nệ mà khẽ nhúng người thi lễ rồi tiếp tục động bút, một bên thản nhiên nói: "Chàng hi vọng ta sẽ nói gì?"
Tiêu Quân Diệu nhíu mày, bỗng nhiên không có kiên nhẫn mà nói thẳng: " Nàng đừng quên thân phận của mình"
Hoàng Trúc vẫn đáp rất bình thản: " Ta không quên"
"Chàng nên tự hỏi lại mình rằng liệu chàng có dám dùng thế lực của nhà ta không?"
Hoàng Trúc là người thông minh. Khi Hoàng Thai bảo muốn nàng trông chừng thái tử, nàng đáp ứng, nhưng không hề cố ý tiếp cận hắn, lấy lòng hắn, khiến hắn tin tưởng mình. Bởi vì nàng biết càng làm như vậy Tiêu Quân Diệu sẽ càng cảnh giác nàng.
Cái gọi là vô sự hiến ân cần, loại người có tâm nghi ngờ nặng như Tiêu Quân Diệu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nu-phu-khong-de-song/3747368/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.