🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hoàng Trúc từ ngày gả cho Tiêu Quân Diệu thì cuộc sống vẫn như trước đây, như chưa từng có sự thay đổi. Mỗi ngày nàng đều ở trong sương phòng vẽ tranh thêu thùa, lâu lâu vẽ vài đường kiếm thể hiện khí khái xuất thân nhà tướng của nàng. (2)

Nếu phải nói ra thì Hoàng Trúc thật sự xứng danh tài nữ, cầm kỳ thi họa võ thuật cái gì cũng biết, làm thái tử phi không hề là bôi nhọ.

Nếu có điều gì không vừa ý Tiêu Quân Diệu thì chính là hắn không thể sử dụng thế lực của nhà họ Hoàng được.

"Hôm nay An Thiên Ninh đi gặp Khương Lan"

Tiêu Quân Diệu vừa mới vào cửa liền nói một câu như vậy.

Hoàng Trúc ngẩng đầu từ trên bức tranh thủy mặc, nhìn hắn, không câu nệ mà khẽ nhúng người thi lễ rồi tiếp tục động bút, một bên thản nhiên nói: "Chàng hi vọng ta sẽ nói gì?"

Tiêu Quân Diệu nhíu mày, bỗng nhiên không có kiên nhẫn mà nói thẳng: " Nàng đừng quên thân phận của mình"

Hoàng Trúc vẫn đáp rất bình thản: " Ta không quên"

"Chàng nên tự hỏi lại mình rằng liệu chàng có dám dùng thế lực của nhà ta không?"

Hoàng Trúc là người thông minh. Khi Hoàng Thai bảo muốn nàng trông chừng thái tử, nàng đáp ứng, nhưng không hề cố ý tiếp cận hắn, lấy lòng hắn, khiến hắn tin tưởng mình. Bởi vì nàng biết càng làm như vậy Tiêu Quân Diệu sẽ càng cảnh giác nàng.

Cái gọi là vô sự hiến ân cần, loại người có tâm nghi ngờ nặng như Tiêu Quân Diệu, chỉ có để hắn tự mình tới tìm mới là kế sách tuyệt diệu nhất.

Quả nhiên không bao lâu hắn đã tới tìm nàng.

Tiêu Quân Diệu sao lại không thèm thuồng thế lực của Hoàng gia được, chẳng qua đến giờ hắn vẫn không nắm chắc được mối quan hệ phía sau của Khương gia và Hoàng gia sâu cạn thế nào, rồi sau khi Khương gia lụi bại lại còn mấy phần trung thành. So với Hoàng gia, An thượng thư còn dễ tin dùng hơn. (16)

Nhưng lúc này bên Tiêu Quân Địch đã muốn nhắm tới thế lực của Khương gia.

Mặc dù hắn không nghĩ An Thiên Ninh kia có thể thuyết phục được Khương Lan đem phần thế lực mà chính nàng còn không dùng đưa cho An Thiên Ninh không nhưng hắn không dám đánh cược.



Bất cứ sự may rủi nào đều không phải nước đi tốt cho con đường chạy đến ngôi cao kia của hắn.

Hắn muốn nắm chắc mọi thứ trong tay.

Cuối cùng Tiêu Quân Diệu không đáp lại câu hỏi không giống cái hỏi lại giống câu trần thuật của Hoàng Trúc mà sau khi ngồi đực trên ghế một lúc thì đứng dậy bỏ đi.

Hoàng Trúc đặt bút xuống, đưa mắt nhìn bóng lưng của hắn ta, phẩy tay.

Phía sau nàng liền xuất hiện một người áo đen.

"Nói cho cha ta, có thể tiến hành bước tiếp theo"

Bước tiếp theo là giả bộ thả ra một cửa, mời Tiêu Quân Diệu bước vào.

Người áo đen không nói lời nào mà biến mất.

Hoàng Trúc tiếp tục vẽ tranh của mình.

Lương Sơn, cách biên quan ba ngàn dặm về phía Bắc.

Trên quan đạo vắng vẻ, một chiếc xe ngựa kéo theo một đoàn tùy tùng cùng mấy chiếc vật tư chạy băng băng. Rõ ràng đều là cao thủ nhưng ai nấy đều ngụy trang khiến cho bước chân của họ trở nên nặng nề hơn, để lại những dấu vết rõ ràng trên mặt đất họ đi qua.

Một đội ngũ dù đông nhưng nếu chỉ là hộ vệ bình thường biết tí võ thì không đáng sợ chứ không nói ở đây chỉ có tầm mười người.

Quả nhiên mê hoặc được kẻ rắc tâm hãm hại.

Giữa quan đạo không người, hai bên là rừng cây rậm rạp um tùm, một đám sát thủ áo đen bất thình lình nhảy ra.

Một lời không nói, chỉ có ánh đạo khiến người ta sởn gai ốc.



Keng keng soat!

Thấy sát thủ lao tới, tất cả hộ vệ đều rút đao ra đỡ.

Xung quanh nhất thời toàn là đao quang kiếm ảnh, sát khí ngút trời.

Khi đám áo đen giữ chân hộ vệ, có bốn tên áo đen khác xông tới chỗ xe ngựa.

Tại thời điểm đó, đám hộ vệ đang đánh nhau với sát thủ bỗng nhiên nổi cơn điên, tất cả đều ném đao trong tay.

Đương nhiên không phải đơn thuần là ném, mỗi thanh đao gần như đều lấy đi một cái đầu của sát thủ. Thủ đoạn máu tanh vô cùng.

Đám sát thủ nhất thời bị kinh sợ.

Thừa dịp khoảnh khắc ấy, đám hộ vệ như ảo thuật biến ra một đám xích sắt đen bóng. Mỗi đầu của xích sắt đều nối liền với một cái móc câu chỉ nhìn thôi đã khiến người ta rét tận xương.

Đám hộ vệ nắm hai đầu móc câu nối liền bằng xích sắt, như cuồng ma lao vào đám sát thủ. Mỗi cái móc câu ném ra đều có máu phun trào, tay chân rơi rụng cùng với tiếng hét thảm dậy khắp núi rừng.

Giữa tình cảnh đó đám sát thủ không một ai tới gần được xe ngựa được bảo vệ ở giữa.

Một đám sát thủ hơn năm mươi người mang theo khí thế hung hãn mà đến, chưa tới một khắc đã bỏ mạng gần hết. (2)

Số còn lại nhanh chóng biết sợ mà có ý thoái lui.

Vậy cũng phải hỏi lưỡi câu trên tay đám hộ vệ đã.

"Giết hết"

Một câu nói đến nhấp âm còn không có nhẹ nhàng bay ra từ trong xe ngựa gần như quyết định vận mệnh của đám sát thủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.