🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lại một lát, Hoàng Trúc đứng dậy đi ra ngoài.

Sau khi chuyện kia xảy ra, hoàng đế cũng không có lòng ở lại cung yến, hoàng hậu bị giam lỏng, Tô quý phi nghiễm nhiên trở thành người trấn giữ cung yến lại vô cùng hòa khí, chỉ thiếu viết hai chữ vui vẻ lên mặt, thành ra cung yến trở nên dễ thở hơn, việc Hoàng Trúc đứng dậy đi ra ngoài hít thở không khí không hề khiến người ta chú ý. Chẳng qua Tô quý phi luôn đan tâm nên nhìn thấy, bà ta cảm thấy đây là cơ hội tốt để bồi dưỡng tình cảm liền quay qua hỏi Thục Linh: "Tam hoàng tử đâu?"

Chẳng ngờ lại thấy trên mặt Thục Linh hiện lên một tia rối rắm: "Đã không thấy tam điện hạ từ nãy rồi thưa quý phi.

"Không thấy là sao?"

Tô quý phi tắt đi nụ cười trên mặt.

Đương lúc này có cung nữ hớt hải chạy vào.

Cảnh tượng có chút y chang khiến mí mắt Tô quý phi giật giật. (°

Người trong cung yến không ai lại không phải cáo già, nếu muốn sống lâu thì không thể không nhanh tai nhanh mắt. Ai nấy lập tức bắt được tín hiệu. (2)

Ngay khi Tô quý phi gầm mặt chạy ra thì không thiếu người cho người đi thám thính tình hình.

Rất nhanh dưa đã tới. 2°

"Lão gia, nhị tiểu thư nàng..."

"Thiên Ninh làm sao!?"

An Thiều Dương vừa nghe liền cảm thấy tâm thần không yên đứng bật dậy.

Hầu cận bên người ông ta biết không thể giấu nên cắn răng nói: "Nhị tiểu thư làm loạn với tam hoàng tử ở sương điện."

Mí mắt An Thiều Dương muốn rách ra, lập tức lao ra ngoài.

Ông ta vừa đi người trong cung yến liền chạy theo.

Khi này Tô quý phi đã chạy đến sương điện, nơi gia quyến quan thần tạm thời nghỉ ngơi nếu cần.

Vừa đến nơi liền nhìn thấy Hoàng Trúc đứng thẳng tắp ngoài cửa điện thì cả người lảo đảo, may mà có Thục Linh nhanh tay giữ chặt.

"Hoàng tiểu thư sao lại ở đây?"

Thục Linh tỏ ra trấn định hỏi.

Hoàng Trúc không kiêu ngạo không siểm nịnh nhún người thi lễ đáp: "Lúc ta đi ra ngoài hóng gió thì nhìn thấy cung nhân hớt ha hớt hải, thế là ta liền giúp họ xem thử, ai ngờ... Sau đó ta biết sự tình không nhỏ liền để họ đi tìm quý phi."

Sắc mặt Tô quý phi khỏi nói có bao nhiêu đặc sắc, giống y như Ngô hoàng hậu trước đó. Phong thủy luân chuyển thật mau a.



Thục Linh làm người khôn khéo lại trấn định hơn: "Hoàng tiểu thư đã nhìn thấy tình huống bên trong?"

"Đã thấy, nhưng một hoàng hoa khuê nữ chưa xuất giá như ta không dám nhìn hơn một cái nên đã ra đây đứng."

Hoàng Trúc vẫn thong dong như thường, giống như chưa từng để bụng chuyện bên trong.

Thục Linh hiểu lý do, trong lòng lại thấy cay đắng.

Bỗng nhiên Tô quý phi đẩy bà ta ra, lao vào trong điện.

Một lúc sau bên trong liền vang lên tiếng hét thất thanh của bà ta. Sau đó là tiếng mắng chửi: "Ả tiện nhân này!

Một thứ nữ như ngươi sao dám trèo cao hả!?"

Bốp!

Có tiếng bàn tay va chạm với da thịt nghe thật chói tai.

"Á đau quá! Quý phi á... Điện hạ cứu á!"

Rồi có tiếng kêu rên của An Thiên Ninh khiến lòng người run sợ.

"Thục cô cô nên ngăn Tô quý phi lại, người bên trong là nữ nhi của An thượng thư."'

Hoàng Trúc thiện lương nhắc nhở một chút.

Khóe miệng Thục Linh giật giật, sau đó nhanh chóng chạy vào.

Tiếp đó là An Thiều Dương đến, nhìn thấy Hoàng Trúc sắc mặt cũng đặc sắc lắm nhưng không hề nấng ná lâu ngoài cửa mà lao vào trong.

Bên trong lại thêm một trận người ngã ngựa đổ, hỗn loạn vô cùng.

"Thụy vương, chuyện này người phải cho lão thần một cái công đạo!"

"An thượng thư muốn công đạo gì thì đến trước mặt phụ hoàng nói, thiết nghĩ chính ngươi phải hiểu chuyện hôm nay chẳng ai muốn thấy!"

Sắc mặt Tiêu Quân Địch cũng khó coi chẳng kém, ánh mắt nhìn An Thiên Ninh càng lạnh. Rốt cuộc hắn vẫn không hiểu vì sao An Thiên Ninh lại làm như vậy.

"Hu hu hu..."

An Thiên Ninh lại chỉ biết ngồi khóc, như thể chuyện này không phải do nàng.

"Phụ thân ta không biết! Ta không biết sao mình lại ở đây hu hu..."

"Ngươi còn nói ả tiện nhân này! Rõ ràng ngươi muốn làm Thụy vương phi!"



Tô quý phi đang bị Thục Linh giữ bên cạnh nghe xong liền phát hỏa lao lên định đánh An Thiên Ninh.

Sắc mặt An Thiều Dương như nuốt phải ruồi, gân xanh trên trán giật như điên ngăn bà ta lại: "Tô quý phi, nói sao thì đây cũng là nữ nhi của phủ thượng thư ta."'

"Ngươi.."

"Nương nương."

Thục Linh vội vàng khuyên can.

Tiêu Quân Địch trong lòng phiền muộn muốn mạng, không muốn tiếp tục ở đây làm trò cười cho thiên hạ nữa mà đứng dậy đi qua một bên chỉnh chu y phục.

Lúc này đám người trong cung yến đã chạy đến nơi nhìn thấy cảnh tượng này thì trong lòng vui hơn tết, thầm nói hôm nay đúng là có nhiều chuyện thú vị xảy ra, cung yến bỗng chốc trở nên náo nhiệt quá chừng.

Khi thấy Tiêu Quân Địch đã ăn mặc đường hoàng lạnh lùng từ bên trong đi ra, bọn họ hết nhìn Hoàng Thao, người chuẩn bị làm nhạc phụ của Tiêu Quân Địch, lại nhìn thái tử người chuẩn bị làm con rễ của phủ thượng thư trầm mặc không nói gì ở kia, ai nấy đều trộm cười thầm.

Lần này thì hay rồi, bỗng chốc họ rất muốn biết kết quả cuối cùng sẽ thành ra như thế nào.

Thời điểm đó có hai người lại tranh thủ lúc loạn lạc, không thèm để ý đám dưa này mà âm thầm rời khỏi hoàng cung. (2)

"Sao bỗng nhiên An Thiên Ninh lại..."

Khương Lan mặc dù không đi xem như vẫn không ngại nàng cảm thấy nghi hoặc.

Đáng lý ra không nên có chuyện này, nhưng nàng nghĩ tới cốt truyện đã lộn xộn hết cả lên từ lâu nên không có rối rắm. Nàng chỉ không rõ, bất kể thế nào thì từ trong cốt truyện đã chỉ ra Tiêu Quân Địch và nữ chính An Thiên Ninh vốn là muốn hai bút cùng vẽ, cùng nhau mưu đồ đại nghiệp, cho nên An Thiên Ninh có xảy ra chuyện thì nên xảy ra với thái tử chứ. (2°)

Tiêu Quân Dục nhàn nhạt liếc nàng, trước khi Khương Lan kịp cảm thấy ánh mắt hắn có ý khác thì hắn đã nói:

"Sao lại không thể?"

Khương Lan nhìn hắn.

"Nàng ta chỉ là một nữ nhân."

Nữ nhân thì sẽ có lúc bị cảm tính chi phối.

Nàng nhất thời hiểu ra.

Có lẽ nàng đã bị hào quang nữ chính của An Thiên Ninh ảnh hưởng quá nhiều mà không nhận ra một vài thường thức rất dễ hiểu. Nàng cho rằng nàng ta phải thông minh hơn, chịu nhẫn chịu vì đại cuộc. Nhưng mà không phải nàng chỉ biết một cốt truyện thôi ư, rất nhiều thứ được hình thành nên dựa vào tiêu chuẩn gì nàng cũng không biết, sao có thế nói chắc được An Thiên Ninh nhất định sẽ làm như vậy đến cùng?

Sau đó hai người không nhắc đến chuyện chính sự nữa, thỏa thích cùng nhau dạo chơi trên đường phố náo nhiệt.

Bất kể thế nào, họ chỉ cần biết sự tình có lợi cho họ là đủ rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.