🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Một trận cung yến, không ai ngờ tới thế lực của kinh thành lại chuyển biến thế này. C°

Rốt cuộc phủ thượng thư có tiếp tục kết bè kết phái với thái tử hay không họ không biết, chỉ biết An thượng thư không hề vui vẻ gì với việc An Thiên Ninh gả cho tam hoàng tử... Đúng vậy đấy, công đạo cuối cùng của chuyện này là An Thiên Ninh phải gả cho Tiêu Quân Địch, cho dù ngoại trừ nàng ta ra chẳng ai thích điều này cả. Chính là dáng vẻ bên ngoài của An Thiều Dương rõ ràng là mặc kệ nàng ta.

"Xem ra An thượng thư quyết tâm muốn đứng bên phía thái tử cho dù không có một cầu nối nào."

Khương Lan vừa ngậm ô mao vừa ậm ừ nói: "Nhưng chuyện đã rồi, Tiêu Quân Địch làm sao có thể để yên cho họ kết minh được. Cho dù chỉ khiến họ nghi ngờ nhau thôi đã đủ rồi."

"Nàng không cần quan tâm bọn họ, cứ để họ cắn nhau."

Tiêu Quân Dục gác cằm lên vai nàng trầm giọng nói: "'Sau khi ta đi nàng đừng ra ngoài phủ."

"Thiếp biết rồi."

Trước ngày Tiêu Quân Dục lên đường đi biên quan, trong cung truyền đến tin tức hoàng để ban hôn cho thái tử với út nữ của Hoàng Thao, Hoàng Trúc.

Trong Thụy vương phủ, sắc mặt Tiêu Quân Địch âm trầm.

An Thiên Ninh rớt trà cho hắn vừa an ủi: "Thật ra ta cảm thấy chàng không cần phải lo lắng như vậy."

Tiêu Quân Địch lạnh lẽo nhìn nàng ta.

An Thiên Ninh không sợ. Nếu đã đi đến nước đường này đương nhiên nàng ta đều đã nghĩ xong mọi thứ, không nhanh không chậm phân tích: "Ta biết chàng nhắm tới binh lực của Hoàng Thao. Lúc trước ta không tiện nói,

Hoàng Thao là người nào, chàng nghĩ ông ta sẽ vì một cái ban hôn mà thật sự chịu để cho chàng chi phối?"

"Chàng cũng biết trước đây Khương gia có ân với ông ta, ông ta tận trung với Khương gia là việc ai cũng biết, cho dù Khương gia đã không còn. Chàng không sợ không chỉ không chi phối được ông ta mà còn bị ông ta thừa cơ thâm nhập, tùy thời cho chàng một dao?"

Sắc mặt Tiêu Quân Địch rốt cuộc có chút hòa hoãn lại.



An Thiên Ninh tự nói mình quá hiểu con người hắn, trong lòng cười thầm, ngoài miệng lại đoan trang thông tuệ phân thích: "Bây giờ mối quan hệ giữa phụ thân ta và thái tử nhìn như không có bị chuyện của ta và chàng ảnh hưởng nhưng thái tử là người gì, nhất định sẽ cẩn thận mà không dám quá tin tưởng cha ta. Chỉ riêng một chuyện này đã có lợi cho chàng."

"Bản thân ta cảm thấy Hoàng Thao kia nhất định sẽ âm sau lưng hắn." (23

Tiêu Quân Địch rốt cuộc có tâm tình mở miệng nói chuyện với nàng ta: "Đây là tính toán của nàng?"

"Ta đương nhiên phải nghĩ cho chàng."

An Thiên Ninh rũ mắt nói nhỏ: "Ta biết chàng nghĩ gì, nhưng cục diện bây giờ chưa chắc đã không tốt cho chàng.

Ngược lại chúng ta còn đang nắm thế thượng phong trong tay. Nếu chúng ta muốn, phụ thân ta là không có khả năng được tin dùng, xem như phế."'

"Trước sau gì người cũng sẽ nhận ra đứng về phía ai mới là đúng đắn."

"Hi vọng mọi chuyện sẽ như nàng nghĩ."

Tiêu Quân Địch xem như chấp nhận thuyết pháp này.

Hắn lại không biết thái độ không mặn không nhạt của hắn lại khiến ai đó âm thầm nắm chặt tay đẹp.

Ngày hôm sau ở bên ngoài hoàng thành, Khương Lan bịn rịn đưa tiễn Tiêu Quân Dục.

"Cái gì cũng đừng để ý. Nếu trong cung mời nàng thì giả bệnh."

"Um..."

"Giữ gìn sức khỏe, đừng để lần sau gặp lại ta thấy nàng ốm đi."

"Biết rồi..."

Tiêu Quân Dục nhìn người nói một câu đáp một câu nhưng không hề có ý định buông mình ra, đầu chôn trong ngực hắn thì lòng ngực trấn động hai cái.



"Chàng đi đường cũng phải cẩn thận. Cẩu thái tử kia rõ ràng có ý hại chàng, có lẽ Lưu Đồ Úy kia đã bị bọn họ mua chuộc, kiểu gì cũng sẽ làm khó chàng cho coi."'

Khương Lan không có tâm tình đâu mà cười, trịnh trọng nhắn nhủ hắn.

"Ta đều biết."

Mặc dù bình thường Tiêu Quân Dục hay nói vương phi của hắn ngốc nhưng hắn vẫn biết nàng không hề ngốc, với cả nàng có bí mật không hề khác hắn, càng có cái tâm phòng bị, tự nhiên không khó nhận ra thời cục bây giờ.

Để nàng ở lại không phải hắn không lo lắng, cho dù hắn đã tính hết mọi thứ rồi, họ sẽ không cách xa nhau quá lâu, nhưng hắn tin tưởng nàng có thể đối phó được. Hắn đi trước, dọn đường đợi nàng.

Khương Lan không có vì hắn bình tĩnh mà an tâm, ngược lại lén lút nhét cho hai một tờ danh sách và một con dấu có ký hiệu của Khương gia: "Những người có thể dùng được ở biên quan thiếp đã ghi ra rồi. Mặc dù thiếp từng nghĩ sẽ không dùng đến bọn họ nhưng không phải thiếp sợ hoàng đế. Đến lúc cần chàng cứ việc điều động."

"Tin tưởng ta như vậy?"

Tiêu Quân Dục khẽ nhéo mặt nàng.

Cái điệu bộ lạnh nhạt đó của hắn làm ra hành vi không đúng đắn cũng không thấy hắn ngượng tay tí nào.

Khương Lan tiện tay vỗ hắn một cái, lại nghiêm túc nhìn hắn: "Tiêu Quân Dục, từ đầu thiếp nghĩ rất đơn giản, đó là chúng ta đồng mệnh, chỉ cần có thể sống sót, xem như miễn cưỡng sống hòa hợp cũng được. Nếu sau này chàng và ta đều có thế sống sót, muốn chọn một lối đi riêng thì mạnh ai nấy đi, không ràng buộc nhau."

"Ai biết đâu... Nếu đã gả cho chàng, còn cùng chàng đơm hoa kết quả, vậy thiếp cũng nguyện tin tưởng chàng.

Chẳng qua... Tiêu Quân Dục, nếu sau này chàng đối xử với thiếp không tốt, thiếp sẽ không chút ngần ngại mà rời đi."

Khương Lan ôm mặt hắn sờ sờ, không bận tâm đôi mắt trở nên nguy hiểm vì hai chữ "rời đi" của nàng, tinh nghịch nháy mắt nói: "Cho nên chàng tự mà lo liệu đi. Thiếp không định nhìn thấy thêm tỷ muội sau khi gặp lại chàng

dau."

"Sau này cũng vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.