Trong điện như có cái gì đó nổ tung, sắc mặt mọi người đều rất đặc sắc. Mặt mày Ngô hoàng hậu càng hơn thế.
Nhưng đến Minh Đế còn trở tay không kịp bên tai đã toàn là tiếng của Lâm tiệp dư.
"Bánh ngũ sắc là bà muốn phải đem ra cho mọi người dùng, bà còn nói không có. Ở đây còn ai hiểu được mấy thứ đồ của Dị vực này nữa!"'
"Diêu hoàng hậu tốt như vậy, cũng là vì bà dùng thứ đồ Dị vực kia tự mình hại mình vu tội cho nàng, sau đó chính mình không lường được độc tính của nó, kết quả không mang thai được nữa liền ác tâm muốn nhìn người khác cũng giống mình! Bà trả mạng cho con ta! Aaaa!"
Lúc này Minh đế mới hoàn hồn, quát giận một tiếng.
Đám cung nữ liền mạnh tay lôi Lâm tiệp dư lên giường. Thái y nhanh chóng khám cho nàng, còn trực tiếp hạ châm khiến cho nàng ta tạm thời thiếp đi. Đây không phải là biện pháp bịt miệng mà đơn giản chỉ là nếu tiếp tục để Lâm tiệp dư kích động như vậy thì chuyện sẽ không đơn giản là mất một đứa con nữa.
Sau khi xử lý xong thái y liền đàng hoàng đứng trước mặt Minh đế bẩm báo: "Bẩm hoàng thượng. Trước đó thần đã kiểm tra qua trà bánh mà Lâm tiệp dư đã dùng. Lâm tiệp dư vốn đang trong kỳ thai nghén, cả ngày chẳng ai được mấy thứ, mà thứ duy nhất nàng vừa ăn, còn ăn không ít chính là món bánh ngũ sắc mà ngự thiện phòng dựa theo phân phó của hoàng hậu chuẩn bị cho cung yến. Bởi vì trân phẩm khó tìm nên số lượng không nhiều, đủ phát cho các cung một phần."
"Ngươi chỉ cần nói bánh này có vấn đề không thôi."
Minh đế đau đầu nhéo nhéo mi tâm.
"Hoàng thượng, thần thiếp sao dám ở trước mắt bao người làm chuyện này, oan uổng quá!"
Ngô hoàng hậu quỳ khóc lóc kể lể, quả thật không có nửa phần giả dối.
Thân là người đã từng vô tình bị ám toán, Khương Lan dù biết bà ta không cố ý cũng chẳng thể đồng tình nổi.
Thái y nghe hỏi sao thì đáp vậy, không có nửa phần thiên vị ai: "Bẩm hoàng thượng, thứ trân phẩm của Dị vực này vô cùng hiếm lạ, nếu không phải hôm nay gặp thì thần cũng không ngờ tới."
"Chuyện là như vầy, món trà bánh đó được người Dị vực dùng rộng rãi nên vốn dĩ là không có vấn đề. Mà có vấn đề chính họ đều biết mà tránh. Người trung nguyên chúng ta chỉ biết được nửa vời, không biết thứ bánh đó nếu là người đang mang thai ăn vào thì tám phần mười là sẽ xảy thai."'
"Vậy nếu tối hôm nay không có chuyện của Lâm tiệp dư xảy ra trước, đợi mọi người đều dùng nó, những người đang mang thai không phải sẽ..."
Tô quý phi cao giọng nói, sau đó hoảng sợ kêu: "Ôi trời ơi! Ta nhớ hình như chính thê của Ninh Hầu phủ đang có thai!"
Trong điện bị lời nói của bà ta làm hoảng sợ. Mà người bên ngoài sau khi nghe thấy thì càng kinh hãi hơn.
Tô quý phi không buông tha cho cơ hội này, dí Ngô hoàng hậu tới cùng: "Tỷ tỷ, ta biết tỷ không phải cố ý như Lâm tiệp dư đã nói, bởi vì lần đó cũng là tỷ có hiểu biết nhận ra đồ vật mà Diêu hoàng hậu dùng hại tỷ nên chúng ta đều tin tỷ, không hề có chút nghi ngờ nào khi tỷ lấy bánh ngũ sắc ra. Nhưng mà lần này tỷ thật sự bất cẩn rồi, còn chưa tìm hiểu kỹ đã..."
"May mà chỉ mới có một Lâm tiệp dư.."
"Bệ hạ, cái này thật sự còn hơn cố ý nữa..."
"Tô Thanh Loan ngươi..!"
Ngô hoàng hậu giận run người, cũng hoảng hốt thật sự nhưng lại không biết làm sao để phản bác, run run trừng
Tô quý phi, rồi khóc kêu nhìn Minh đế: "Bệ hạ, thiếp... Thiếp thật sự không biết..."
Minh đế càng nghe càng phiền, trong lòng mắng bà ta ngu xuẩn. Ông ta có thể không quan tâm đến những lời
"nhăng cuội" của Lâm tiệp dư về Diêu hoàng hậu nhưng cuối cùng không thể không cho người khác một cái công đạo: "Đưa Ngô hoàng hậu về đi, tạm thời đình chỉ mọi công việc của nàng."
Khương Lan âm thầm đưa mắt nhìn Minh đế, thấy được ông ta rõ ràng không muốn truy cứu chuyện của Diêu hoàng hậu, dù hiểu nhưng vẫn không khỏi thất vọng. Người làm đế vương đúng là bạc tình bất nghĩa như vậy, cho dù là đối với thê tứ kết tóc do mình cất công theo đuối.
Có phải Tiêu Quân Dục vẫn luôn hiểu rõ nên không thèm hận ông ta luôn không.
Minh đế không biết suy nghĩ trong lòng Khương Lan, mà có lẽ chính ông ta còn chẳng quan tâm người khác có nghĩ gì. Thứ ông ta muốn gìn giữ là tôn nghiêm của ông ta thôi. Diêu hoàng hậu bị oan thì sao? Là chính ông ta tự tay ban chết cho bà, bây giờ lật lại không phải đang thừa nhận ông ta đã sai ư? Nhận sai thì sao, Diêu hoàng hậu không thể sống lại, ông ta càng không thể quay đầu đi đối xử tốt với đứa con bị ông ta vứt bỏ kia.
"Quý phi, đành phải nhờ nàng trước khi sự việc được điều tra rõ ràng rồi."
"Hoàng thượng!"
Ngô hoàng hậu kinh hoàng kêu thất tha.
Tô quý phi lại sướng đến mức ngón tay siết chặt, ngoài mặt lại tỏ vẻ khiêm nhường nhúng người: "Thần thiếp sẽ cố hết sức."
Ở khóe mắt bà ta còn đắc ý liếc Ngô hoàng hậu đang xịu lơ trên đất.
Thật là chuyện vui bất ngờ mà. Không nghĩ tới chẳng đợi bà ta làm gì Ngô hoàng hậu đã đưa bà ta lễ lớn như vậy.
Thật ra tất cả mọi người đều nghĩ như vậy chứ không riêng gì bà ta.
Thật là khiến người ta bất ngờ.
Mà bởi vì chuyện bất ngờ này mà không khí của buổi cung yến trở nên khác thường, nói vui không phải vui mà nói buồn lại hơi quá. Chẳng qua là do trong nhà hoàng đế có việc xấu nên ai nấy đều phải giả bộ theo.
Đương nhiên việc ban hôn cho đám hoàng tử cũng bị quên mất.
"Chủ tử, đã xong rồi."
Hắc Tử thừa dịp không ai thấy nói nhỏ bên tai Tiêu Quân Dục.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]