🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khi đôi mắt kia sáng rực nhìn mình, hắn nói thêm: "Sau này đến tết trung thu, tết trung nguyên hay tết trùng dương, chỉ cần nàng muốn ta có thể đưa nàng về trung nguyên nhìn xem."

"Thật ư?"

Khương Lan nhảy lên ôm chặt lấy cổ hắn.

Tiêu Quân Dục vội vã ôm lấy nàng, âm thanh nhẹ như mây: "Ừm."

Tiết trung thu ở Đại Minh là lễ lớn, trong cung tổ chức yến tiệc gần như là mời tất cả gia quyến của các đại thần từ lục phẩm* trở lên.

*Lục phẩm mới được thượng triều.

Cứ nghĩ mà xem, cả hoàng cung đều oanh oanh yến yến vô cùng náo nhiệt.

Cơ mà Khương Lan vẫn cảm thấy không thoải mái.

Là vì ai cũng treo biểu cảm giả dối đi. Mặc dù nàng hiểu đến trong cung cấm thì không thể đi lại nói cười tùy ý, tựa như chính nàng.

Có lẽ cái nàng không thích là phải diễn trò cùng bọn họ.

"Sao vậy?"

Dừng lại ở cổng hoàng cung, đến nơi này nam nhân và nữ nhân sẽ phải tách nhau ra mà đi, thấy nàng không vui

Tiêu Quân Dục bất giác trấn an: "Vào trong rồi sẽ gặp nhau ngay thôi."

"Ừm."

Khương Lan không có đính chính mà dụi đầu vào ngực hắn làm nũng.

Tiêu Quân Dục bất lực ôm người trấn an một phen.

Đợi hai bên tách ra, Hỉ Nhi không nhịn được nói: "Tiểu thư à, lúc ở bên cạnh vương gia người càng ngày càng không có tiết tháo á."' C*

"..." (4°

"Phụt."

Một tiếng cười này vang lên, chủ tớ hai người đồng thời quay đầu lại.



Hoàng Trúc đang bịt miệng thấy vậy liền buông tay ra, đoan trang lại không mất nghịch ngợm nhún người thi lễ:

"Dục vương phi." (°

Khương Lan kinh ngạc: "Hoàng tiểu thư."

Hoàng Trúc cười khẽ: "Vương phi gọi ta tiểu Trúc được rồi. Trước đây ngươi vẫn gọi ta như vậy."

Lần này Khương Lan còn kinh ngạc hơn, nhưng nàng không có thể hiện ra mặt mà nghiêm mặt gật đầu, đương nói: "Xin lỗi, lần trước gặp nhau trong cung yến không thể bắt chuyện được."

"Ta biết, vương phi tỷ cũng là lo nghĩ cho chúng ta, sợ liên lụy chúng ta."

Hoàng Trúc khẽ nói: "Thật ra chúng ta cũng sợ làm liên lụy tới ngươi."

Sau đó vì ty hiềm, hai bên cũng không nói thêm gì nữa mà mạnh ai người nấy đi tới trước.

Cung yến lớn như vậy là Khương Lan lần này tham dự nhưng nàng không hề tò mò tọc mạch, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tiêu Quân Dục, vô cùng an phận.

Sau khi hoàng đế xuất hiện thì nhạc công bắt đầu nổi nhạc, vũ công bắt đầu nhảy múa, không khí oanh yến khiến

Khương Lan bất giác ghé mắt.

Một đỗi thì cung nhân mang bánh ngũ sắc lên, chuẩn bị đặc biệt như vậy khiến người ta không khỏi ghé mắt tò mò muốn nếm thử nhưng không có ai dám động tay trước mặt hoàng đế, ai cũng cố tỏ ra khép nép.

"Nghe nói đây là bánh ngũ sắc của Man Di, hoàng hậu vì nó đã phí rất nhiều tâm tư, vất vả nàng."

Minh đế vừa nói vừa vỗ vỗ mu bàn tay Ngô hoàng hậu, cử chỉ ân ái.

Khương Lan để ý Tô quý phi mặt mày hầm hầm nhìn vô cùng khó ở.

Còn Ngô hoàng hậu thì cười dịu dàng: "Là chức trách của thần thiếp..."

Ngay lúc này bỗng nhiên có một công công đi vào, bẩm nhỏ bên tai Liễu công công.

Chi tiết này khiến mọi người đều đồng thời ngừng lại hóng hớt.

Sau đó bọn họ nhìn thấy Liễu công công đi đến bên cạnh thấp eo bẩm báo: "Bẩm hoàng thượng, bên phía điện



Chiêu Ninh vừa xảy ra chuyện. Lâm tiệp dư đang mang thai được ba tháng sau khi ăn bánh ngũ sắc..."'

Ông ta nói tới đây thì có hơi ái ngại nhìn Ngô hoàng hậu. Người sau nghe tơi bánh ngũ sắc cũng giật thót tim nhưng không thể không nghe ông ta nói tiếp: "Bị xảy thai ạ." (C°

"Ngươi nói cái gì!? Điều này sao có thể!"

Ngô hoàng hậu bật người dậy đầu tiên, thần sắc đều là không tin tưởng.

Tô quý phi cười hả hê chớp thời cơ lớn tiếng nói: "Tỷ tỷ đừng vội, trước đi xem thế nào rồi mới nói được. Chẳng qua thiếp đề nghị mọi người đừng đụng tới bánh trên bàn trước thì hơn."

"Quý phi nói đúng."

Minh đế nhíu mày, đứng lên nói: "Đi xem thế nào."

Sau đó cả đám người kéo nhau đến điện Chiêu Ninh.

Chẳng qua nơi này là hậu cung nên trừ mấy vị mệnh phụ phu nhân cùng những người có thân phận như Khương

Lan, thân là dâu trưởng của hoàng cung mới được vào, còn lại đều đợi ở bên ngoài. Bởi vì cảm thấy có biến lớn nên không ai muốn bỏ lỡ cơ hội hóng hớt tình tình trước tiên.

Quả nhiên được ăn một quả dưa lớn. (4'

Khi hoàng đế vừa bước vào điện Chiêu Ninh thì bên trong đã truyền ra tiếng khóc nát lòng của Lâm tiệp dư:

"Hoàng thượng người phân xử cho no tỳ. Lòng dạ hoàng hậu thật hiểm độc, muốn hại con ta!"'

"Mất rồi! Con ta mất rồi! Ha ha hu hu!"

Lâm tiệp dư như bị kích thích, vừa khóc vừa cười khiến lòng người hoảng hốt.

"Ngươi nói bậy cái gì đó!?"

Ngô hoàng hậu không nhịn được nữa, không đợi Minh đế lên tiếng đã giãy nãy lên.

Ai ngờ lại càng kích thích Lâm tiệp dư.

Nàng ta ngã trên đất, cung nữ và thái y xoay quanh nhưng rõ ràng là không làm được gì nữ nhân mất con muốn điên rồi này, váy áo dưới thân nhuộm máu trông chói mắt phát hoảng, đỏ mắt đầy thù hận trừng Ngô hoàng hậu:

"Ta nói bậy! Ta nói bậy! Vậy bà có dám thể rằng năm xưa bà không phải dùng thủ đoạn này để ép chết Diêu hoàng hậu không!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.