Tiêu Quân Địch lại không nhận ra, khinh thường nói: "Nàng có thuyết phục được ông ta hay không ta không biết, ta chỉ biết nếu đã không nắm chắc, còn chẳng bằng thuận nước đẩy thuyền, lợi dụng việc Tiêu Quân Diệu không đề phòng nhà nàng, không để phòng nàng mà bất thình lình cho hắn ta một đao không phải tốt hơn u?"
Không tốt! An Thiên Ninh phẫn nộ bác bỏ trong câm lặng.
Rốt cuộc chàng ấy có từng thích ta không? Tại sao chàng có thể dửng dưng trước việc đẩy ta cho người khác?
Chàng ấy không biết một khi ta gả cho thái tử liền sẽ không còn trong sạch nữa ư? Chàng ấy không khó chịu ư?
Hay chàng ấy chưa từng để ta trong lòng, chỉ một lòng muốn lợi dụng ta thôi.
Lợi dụng... Đúng vậy, chỉ cần đạt được mục đích của chàng...
Tiêu Quân Địch không biết nội tâm cuồng loạn của An Thiên Ninh, lúc này hắn bỗng nhận ra mình đã không bận tâm đến cảm thụ của An Thiên Ninh liền vươn tay kéo nàng ta vào lòng, lời ngon tiếng ngọt dỗ dành: "Thiên Ninh nàng phải tin ta, đợi hạ bệ được thái tử thiên hạ này sẽ là của ta, của nàng." C
An Thiên Ninh vươn tay ôm lại hắn, nhỏ giọng nói: "Thiếp tin chàng.
Chỉ thấy ở nơi Tiêu Quân Địch nhìn không tới, khi hắn mãi lo cười đắc ý vì sắp nhìn thấy cảnh Tiêu Quân Diệu sắp chạm tay đến ngai vàng rồi lại bất lực ngã xuống bên chân hắn thì người trong lòng hắn đã nảy sinh những ý nghĩ điên cuồng.
Hôm nay là tết trung thu, khắp kinh thành đều là đèn hoa đăng giăng khắp nơi, tiếng cười đùa của bọn trẻ văng vẳng lên tai không lúc nào ngừng.
"Tiểu thư, mọi năm có thấy người hứng thú với trung thu vậy đâu?" (3°
Thấy ai đó cứ ngóng ra ngoài, Hỉ Nhi không nhịn được càm ràm: "Cơ mà bây giờ người đi không được đâu. Người còn phải vào cung mà."
Khương Lan lập tức yểu xìu như cọng bún.
Trước đương nhiên không giống rồi. Nàng thật sự muốn nhìn tết trung thu ở cổ đại mà.
Cung yến có thể không đi không??
Lần trước vào cung sau đó bị ám sát nàng đối với hoàng cung càng bài xích hơn. Không phải sợ bị ám sát, nàng chỉ không muốn đối phó với đám người suốt ngày đeo mặt nạ kia thôi.
À mà tướng công của nàng cũng đeo mặt nạ... Phi phi! (3"
"Tiểu thư, người khó chịu ở đâu à?"
Hỉ Nhi khó hiểu, lại bắt đầu lo lắng không đâu: "Có phải bụng khó chịu không?"
"Không phải, ngươi đừng có cuống lên như vậy, khiến ta có cảm giác như mình đang mang nguyên trái bom nguyên tử á."
Khương Lan bất lực xua tay.
"Tiểu thư, nguyên tử cái gì?"
"..."
Khương Lan chán nản vươn tay: "Không phải nói thay đồ sao?"
"Đây."
Hỉ Nhi sợ nhất là tiểu thư nhà mình chơi xấu, lần trước còn chạy đi phá vương gia, lập tức đưa váy áo lên.
Mà nói lại, lần này tiểu thư không đi phá vương gia chắc là do vương gia cũng sẽ đi cùng tiểu thư. C°
Tiểu thư nhà nàng thật là trẻ con.
Lúc lão thái gia với lão gia mất còn thấy nàng chính chắn một chút, giờ bị vương gia chiều đến không lớn nổi.
Khương Lan không biết tiểu nha đầu nhà mình nghĩ gì trong lòng, chán chường thay y phục. Thay xong liền chạy tót ra ngoài đi tìm ai đó.
"Tiểu thư không được chạy!"
Hỉ Nhi ở phía sau hét rầm lên.
Chẳng qua không có chút lực uy hiếp nào, vương phi của nàng không chỉ không chạy chậm lại mà còn quay đầu lè lưỡi với nàng rồi căm đầu chạy một mạch vào sương phòng bên cạnh.
Lúc Khương Lan chạy đến Tiêu Quân Dục đang đeo thắt lưng mang tiêu chí của hoàng tộc. Một cái thắt lưng bảng rộng ôm lấy vòng eo rắn rỏi của hắn.
Bởi vì trong phòng chỉ có Hắc Tử nên Tiêu Quân Dục đứng chứ không có ngồi, dáng vẻ cao lớn, phong thái đỉnh đạc kia thật sự chói mắt.
"Tướng công!"
Khi nàng như một viên pháo lao vào, đến Tiêu Quân Dục còn cảm thấy run sợ chứ đừng nói Hỉ Nhi. 3°
Hắn vội vã vươn tay ra đỡ lấy nàng, còn không để cho nàng đập vào người mình.
Thế mà nữ tử kia còn không tự biết, ôm hắn ngửa mặt lên nói: "Tướng công, sau khi cung yến xong có thể đưa thiếp ra ngoài chơi không!?"
Nói xong còn nhìn hắn bằng ánh mắt khát vọng.
Hắc Tử biết điều âm thầm lượn ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại.
Hình như sau khi có thai vương phi còn trẻ con hơn. (°
Cơ mà nghĩ tới hành vi trèo mái nhà của nàng, Hắc Tử tự nhiên thấy bình thường hẳn.
Nói tới chuyện này, vị nhân huynh đã đưa Khương Lan lên mái nhà sau đó đã bị phạt chẻ củi một tháng. Đám đồng nghiệp của hắn tự nói sẽ lấy hắn ra làm gương, từ rày cách xa vương phi của bọn họ ra. Vị vương phi sau khi mang thai đã trở nên càng thêm không đỡ được khó nói không âm thầm đào thêm cái hố nào cho họ nhảy vào nữa.
Tiêu Quân Dục không có đáp ứng liền mà hỏi: "Rất muốn ra ngoài?"
"Muốn! Bên ngoài có vẻ vui lắm!"
Khương Lan chỉ thiếu hét to lên. Rồi nhanh chóng buồn rầu xuống: "Đợi chúng ta đến Dị vực rồi sợ rằng sẽ không có cơ hội xem tết trung thu nữa."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]