Cũng không trách hắn tức giận, nếu là lúc này Khương Lan không phải đang mang thai thì không đến mức khiến hắn bất bình như vậy.
Biết rõ hoàng đế không dễ gì bỏ qua cho họ, không nghĩ tới sau khi ông ta thăm dò xong, lại đưa ra nước cờ hiểm này.
Vừa tận dụng được một hoàng tử bị phế, vừa tránh khỏi việc Khương Lan đến biên quan sẽ có cơ hội cấu kết với thủ hạ của Khương gia, khuấy lên can qua. Hiểm. Quá hiểm.
"Phải làm sao đây vương gia?"
Mộc lão lo lắng trông mong nhìn Tiêu Quân Dục. Nhìn hắn ngồi trên xe lăn, dáng vẻ trầm mặt như thể cam chịu không làm gì được với định cục mà không nhịn được thở dài.
Không phải ông khó chịu gì với Tiêu Quân Dục, mà thời gian này sống trong vương phủ, ông đã phần nào yên tâm giao phó tiểu thư cho hắn. Chẳng qua điều ông lo lắng nhất vẫn tới rồi. Tiêu Quân Dục rất tốt, đối xử với tiểu thư vô cùng tốt, nhưng khi cần thiết, hắn bất lực không thể che chở cho tiểu thư của ông được.
Lỡ tiểu thư có chuyện, ông thật không dám xuống dưới đối mặt với một nhà họ Khương.
(3°
Khác với ông, Hắc Tử tự biết khả năng của chủ tử nhà mình. Hắn vốn chỉ là bất bình hoàng đế quá âm hiểm xảo trá thôi, nhận ra Mộc lão có vẻ không đúng liền nhanh chóng liếc mắng nhìn chủ tử nhà mình. Khoảnh khắc nhận được ám hiệu, hắn liền đem Mộc lão kéo qua một bên: "Nào nào Mộc lão, chúng ta tâm sự."
Tiêu Quân Dục lại ném đại thánh chỉ lên đùi, vẻ mặt âm tình bất định chuyển động bánh xe đi về hướng sương viện.
Lúc này Khương Lan đang tĩnh dưỡng trong phòng, là Tiêu Quân Dục không muốn để nàng đang mang thai còn phải quỳ nhận thánh chỉ nên cố ý để nàng lại đã nghe Hỉ Nhi nói hết về chuyện này. Vừa nhìn thấy hắn nàng đã nói: "'Chuyện này chàng nghĩ sao?"
Từ lúc Khương Lan biết người nào đó không còn bị què như trong cốt truyện, vì không muốn nàng đang mang thai lại thiếu cảm giác an toàn, có một số việc Khương Lan đều đã biết rồi, cho nên nói lo lắng thì thật ra không có. Nàng chỉ muốn biết tiếp theo hắn định làm gì thôi.
"Ta sẽ không để nàng ở lại đây một mình."
Tiêu Quân Dục nói không do dự.
"Nhưng mà đó là thánh chỉ."
3°
Hoàng đế thật sự quá gian xảo, đem chuyện muốn nàng ở trong kinh thành đều viết lên. Thánh chỉ một khi ban ra chính là cái khóa chết, khóa chặt nàng ở kinh thành. Nếu nàng dám chạy chính là kháng chỉ.
Tiêu Quân Dục sao có thể không biết. Nhưng đến lúc này rồi hắn chính là không để tâm chuyện kháng chỉ trong lòng.
Chẳng qua là...
"Chúng ta không kháng chỉ."
Tiêu Quân Dục ném thánh chỉ lên bàn, kéo nữ nhân ngồi lên đùi mình.
Hỉ Nhi biết ý lùi ra ngoài.
Tiêu Quân Dục ôm nữ nhân, âm thầm ước lượng cân nặng của nàng. Kể từ khi xảy ra chuyện kia tiểu nữ tử liền trở thành bảo bối của vương phủ, lúc dưỡng bệnh không nói, sau đó liền bắt đầu được bồi bố, lúc này trên mặt đã có chút thịt, khiến khuôn mặt nàng trông đầy đặn hơn, ngốc hơn. (
"Chàng nói vậy là sao?"
Khương Lan không để ý việc bị hắn ôm, nắm mặt hắn xoa xoa hỏi.
Tiêu Quân Dục dựa cằm vào vai nàng, thấp giọng nói: "Ngoài mặt chúng ta vẫn tuân theo thánh chỉ. Sau khi ta đi ta sẽ bố trí người bí mật đưa nàng đi sau."
Khương Lan hơi mở lớn mắt, nhận ra còn có thể như vậy.
Cơ mà...
"Thật có thể ở dưới mí mắt hoàng đế rời đi à?"
Nàng nói: "Một khi bị phát hiện không phải vẫn là kháng chỉ à?"
Lúc đó sợ rằng chẳng còn ai có sức quản chuyện này, Tiêu Quân Dục âm thầm nói trong lòng. Đáy mắt toàn là âm lãnh.
Nếu ông ta đã muốn bất nhân, vậy không thể trách hắn bất nghĩa.
Kiếp trước hắn cho rằng mặc dù hoàng đế lấy hắn ra làm kẻ thế mạng cho thái tử là do tình thế bất đắc dĩ. Một trong hai đứa con ông ta, một đứa đã không dùng được và một đứa có thể dùng, ông ta lựa chọn vậy cũng không sai. Nhưng kiếp này sống lại hắn mới biết, hoàng đế chưa từng bận tâm đến hắn, còn nghi ky hắn hơn cả mẹ con
Ngô hoàng hậu. Vốn dĩ hắn còn định mặc kệ, để cho bọn chúng muốn chơi sao chơi, đến lúc nào cá chết rách lưới thì thôi. Nhưng giờ hắn đều bị ép đến mức này rồi, vậy trước khi hắn đi hắn phải quậy cho kinh thành long trời lở đất lên yểm trợ cho họ rời khỏi kinh thành bình yên. (3°
"Điện hạ, thiếp đã muốn hỏi từ lâu. Chẳng lẽ chàng chưa từng nghĩ đến kết minh với cha thiếp?"
Trong mắt An Thiên Ninh ẩn giấu một tia điên cuồng không dễ nhận ta, còn lại toàn là trông mong nhìn Tiêu Quân Địch.
Kết quả Tiêu Quân Địch nhìn nàng ta bằng ánh mắt ngu xuẩn: "An Thiên Ninh, chẳng lẽ nàng còn chưa nhìn rõ, phụ thân của nàng đã sớm đứng chung thuyền với thái tử u?"
"Thiếp có thể thuyết phục phụ thân..."
An Thiên Ninh nói một nửa thì tắt tiếng trước ánh mắt trào phúng của Tiêu Quân Địch. Trong lòng nàng ta khó chịu đến mức đòi mạng, móng tay bất giác cắm vào trong thịt. Ý nghĩ Tiêu Quân Địch chưa từng tin tưởng nàng ta có thể làm được chuyện đó như dòi trong xương, chưa từng ngừng lại khiến nàng ta thống khổ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]