Tiêu Quân Dục ngồi xuống chỗ ông vừa ngồi, nhìn nữ tử ngày thường hoạt náo là vậy, thích làm nũng với hắn, hở tí là giận dồi căn hắn lúc này mặt mày lại tái nhợt năm trên giường, trong một ngày lộn hai vòng trước quỷ môn quan, nhất thời lại nói không được lời nào. Chỉ có lồng ngực nhoi nhói.
Cẩn thận giúp nàng lột bỏ y phục bị làm bẩn, lau sạch vết máu ở hạ thân. Cũng chẳng nhiều nhưng lại khiến hắn gai mắt không chịu được... Thật ra một giọt hắn cũng không ưa. (°
Làm xong mọi thứ hắn nằm xuống bên cạnh ôm lấy người.
Nhìn khuôn mặt yên tĩnh của nàng, ánh mắt hắn lúc sáng lúc tối, mãi một đỗi mới nhắm lại. C°
"Tiểu thư của ta... Sao lại như thế này...!?"
Sáng ra Hỉ Nhi mới biết chuyện, cả người bối rối: "Rõ ràng hôm qua ta bảo vệ tiểu thư nàng rất kỹ mà!"
"Lúc trở về người đâu có sao!"
"Đừng làm ồn, vương phi còn chưa tỉnh."
Hắc Tử liếc nhìn cửa phòng đang đóng kín, kéo tiểu nha đầu đang xúc động đi xa một chút.
Hỉ Nhi bị hắn kéo lại kéo ngược tay hắn gấp hỏi: "Rốt cuộc tiểu thư bị làm sao?"
Hắc Tử bất đắc dĩ nói: " Ta cũng đâu có biết. Tối qua khi ta với vương gia nói chuyện trong thư phòng xong đi ra thì nghe ám vệ nói vương phi đã trèo lên mái nhà, nhìn tới thì cả người như có tâm sự. Sau đó ngồi một chút thì vương gia bảo ta đi gọi đại phu."
"Ta còn muốn hỏi ngươi hôm qua ở trong cung có xảy ra chuyện gì không? Vương phi người trúng độc. May mà chỉ có một tí."
"Trúng độc!?"
Hỉ Nhi chỉ thiếu thét chói tai.
Hắc Tử vô cùng bất lực lại kéo nàng xa thêm một chút.
Hỉ Nhi mặc kệ hắn kéo, cả người hoảng loạn: "Sao lại trúng độc!? Hôm qua tiểu thư người đâu có đụng vào thứ gì... Không đúng, là cái thứ bánh từ Dị vực kia!!"
"Nhưng mà lúc đó đâu phải có một mình tiểu thư nàng ăn?"
"Chẳng lẽ chỉ có trong bánh của tiểu thư mới có!!?"
"Hắc Tử đại ca đợi một chút! Hôm qua tiểu thư có trộm đem về một ít!"
Đang nói nói thì nhớ ra là có chuyện này, tiểu nha đầu toang bỏ chạy.
Hắc Tử không kịp giữ nàng, chỉ đành chạy theo.
Sau khi âm thanh của họ tắt hẳn, Tiêu Quân Dục mới ngồi dậy từ trên giường, im lặng nhìn khuôn mặt của nương tử nhà hắn.
Bỗng nhiên rèn mi của nữ tử chợt run lên, như thể cánh bướm muốn cất cánh bay.
Khi nó hoàn toàn mở ra, Tiêu Quân Dục nhìn thấy một đôi con ngươi mờ mịt vô thố, rất ngốc.
Hắn chưa thấy ai có chuyện lại đi trèo lên mái nhà ngồi.
Chẳng lẽ nàng không biết chạy đi chất vấn hắn à. Hắn đợi lâu thế mà. 2°
Sau một đỗi mơ hồ, đôi con ngươi kia rốt cuộc có tiêu cự, dần dần dời đến trên người hắn. Đôi môi có chút nhợt nhạt há ra: "Tiêu... Quân Dục?"
"บ;"
Hắn đáp gẩy gọn. Nửa hắn cúi xuống, động tác này khiến cho mái tóc đổ như suối, tạo ra một loại mĩ cảm làm người ta hoảng hốt, hôn lên đôi môi bạc nhược của nàng.
Không chỉ là hôn nhẹ mà còn khẽ day day.
Không chỉ là hôn nhẹ mà còn khẽ day day.
Lúc rời đi đôi môi bị hắn day cắn nổi lên màu sắc diễm lệ, quả nhiên ưa nhìn hơn nhiều.
Khương Lan lại bị hành động của hắn làm cho rung động. Bỗng nhiên lồng ngực nổi lên chút ấm ức, mếu máo:
"Chàng lừa ta." (8"
Tiêu Quân Dục im lặng, nhìn đôi mắt đáng thương dần gợn lên hơi nước của nàng một đỗi mới nói: "Ta không lừa nàng."
Nữ tử đang ấm ức rõ ràng không tin hắn. Chẳng hiểu sao lại trở nên đa sầu đa cảm, cảm thấy cả thế giới đều đang lừa mình, tủi thân không chịu được mà vành mắt càng đỏ.
Tiêu Quân Dục cúi xuống liếm đi vệt nước đang muốn chảy ra, khiến nó ngừng ở đó, theo chủ nhân mở to mắt ngẩn ngơ nhìn hắn.
"Ta lừa tất cả mọi người."
Cho nên không phải cố ý lừa một mình nàng.
Nghe hắn nói xong vương phi của hắn liền ngậm nước mắt tức mình trừng hắn.
Tiêu Quân Dục lại thấy nàng rất đáng yêu, không hề cảm thấy mình đang bắt nạt nương tử đang mang thai lại càng khiến người ta muốn trêu chọc, chống một tay lên nằm xuống bên cạnh nàng, đúng tình hợp lý nói: "Ta không cố ý giấu nàng, là do nàng không phát hiện ra."' (6°
Ánh mắt của Khương Lan bất giác đi theo nam nhân, lúc nghe hắn nói vậy thì lại trừng hắn thêm một cái.
Ngỡ là sắc như đao, không ngờ người ta chỉ thấy đáng yêu.
Tiêu Quân Dục vươn tay nghịch nghịch mũi nàng, rồi bị nàng đập cho một cái giòn tan.
Khương Lan đập xong mới ngẩn ra, nhưng thấy hắn không giận thì hờn dỗi quay mặt qua một bên bĩu môi oán:
"Chàng không có chút áy náy nào hết! Sao chàng có thể như vậy!?"
Thật đng ghét!
Tiêu Quân Dục ngược lại không đáp lời mà bắt lấy cổ tay nàng thoáng bắt mạch, nhẹ giọng hỏi: "Nàng còn thấy bụng khó chịu không?"
Khương Lan ngẩn ra, trong lúc nhất thời bất giác lại hướng theo lời nói của hắn đi cảm nhận bụng mình. Làm xong nàng mới nhớ ra đêm qua mình đã rất đau bụng, ngơ ngác hỏi: "Thiếp bị làm sao vậy?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]