🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vừa đặt nàng lên giường hắn đã cau chặt đôi mày. (°

Lúc có ánh sáng hắn mới thấy vết máu lan trên váy nàng chói mắt cỡ nào, cũng gai mắt cỡ nào.

Tiêu Quân Dục thuận theo hiểu biết của mình mà điểm hai cái trên ngực nàng, miễn cưỡng cầm lại máu đang chảy. Thuận tiện cầm cổ tay nàng lên khẽ bắt mạch, tròng mắt hắn khẽ co rút.

"Chủ tử! Đề lão tới rồi!"

Ngay lúc đó Hắc Tử túm lấy một lão già chạy vào.

Tiêu Quân Dục không kịp quan tâm hỏi han đã vội nhường chỗ, giọng điệu mang theo gấp gáp đến cả hắn cũng không nhận ra: "Đề lão, ta học nghệ không tin, mạch này có phải là..."

"Đi qua một bên chơi đi!"

Đề lão lạnh lùng cắt ngang lời hắn, sắc mặt nghiêm túc ngồi xuống bên giường bắt mạch cho Khương Lan.

Hắc Tử nhìn sắc mặt của chủ tử mình, còn có Đề lão bị mình lôi ra khỏi nhà vậy mà không kịp oán giận cùng tái nhợt nằm ở trên giường vương phi của hắn, tự biết chuyện nghiêm trọng mà ra ngoài giới nghiêm nơi này. Cũng không biết lúc trở về bị bao nhiêu người nhìn thấy nhưng hắn vẫn không quên bọn họ còn ở kinh thành, ngay dưới chân thiên tử, không thể để người khác biết chủ tử đã lành chân. Ngẫm lại thì may mắn trong sương viện đều là người của họ.

Sau khi Đề lão bắt mạch không đến hai giây thì từ trong hòm thuốc lấy ra một cái lọ màu bạch ngọc lớn hơn một ngón tay một chút, mở nắp bình đổ vào miệng Khương Lan một giọt chất lỏng trong suốt phản phất tỏa ra mùi thơm. Nhìn vẻ đau lòng của Đề lão là biết nó có bao nhiêu trân quý.

Cho nên sau đó liền nghe lão oán giận: "Tiểu tử thúi ngươi thật biết kiếm chuyện cho ta!"

"Năm đó ta trị bệnh cứu người cửu tử nhất sinh còn chưa cần sài đến Ngọc Cam Lộ đâu!"

"Ngươi có biết thứ này quý lắm không hả!" (2)

Tiêu Quân Dục xem những lời càm ràm kia như gió thoảng bên tai, chỉ lo hỏi: "Đề lão, nàng ấy..."

Đề lão lại ác ý cắt ngang không cho hắn nói hết, xấu bụng bảo: "Không chết được."



Hắn cũng không bận tâm lời nói khó nghe của ông ấy, tiếp tục hỏi thứ muốn hỏi: "Mạch..."

"Làm sao? Ngươi còn không tự tin vào bản thân?"

Đề lão không chút khách khí tiếp tục cắt ngang, đầy mặt cười nhạo lại hả hê: "Người có thể cứu về là tốt rồi, ngươi còn quan tâm thứ khác?"

Tiêu Quân Dục nghe xong ngược lại còn bình tĩnh hơi lúc nãy, chỉ thiếu thả lỏng tâm tình đang căng chặt, cả người sống lại.

Đề lão nhìn không quen dáng vẻ thả lỏng này của hắn, âm dương quái khí không ngừng: "Ngươi an tâm có phải quá sớm rồi không!?"

"'Lão nói là nàng ta đang rất nguy hiểm sao ngươi còn an tâm hả!?"

"Ngươi có biết nàng bị làm sao không? Đang mang thai lại ăn trúng ngũ sắc hoa của Dị vực. Cái thứ đồ này đối với người bình thường còn có công hiệu dưỡng nhan nhưng với người có thai thì chính là độc dược! Nhi tử của ngươi sắp tới quỷ môn quan rồi biết không!?"

"Đã vậy người còn chịu kích thích, tâm thần hao tổn, cả mẫu lẫn tử dẫn nhau đi tham quan cổng vào địa phủ rồi đó! Ngươi có thái độ tốt một chút cho ta!"

"Là ta sai."

Tiêu Quân Dục biết ngoan thành thật nhận lỗi, còn biết điều mà tỏ ra lo lắng hỏi: "Nàng ấy sẽ không sao chứ?"

Thái độ này của hắn khiến Đề lão hài lòng, giả bộ vuốt chồm râu không có thật trên cằm tỏ vẻ cao nhân nói: "Còn không xem người tới là ai? Lão tử nếu để người chết thì mất mặt tới đâu hử!?"

Nói rồi còn dựng mày với Tiêu Quân Dục.

Đúng là sớm nắng chiều mưa, nói nộ là nộ.

Tiêu Quân Dục cũng không ngu mà phản bác ông lúc này, còn thành thật gật đầu tỏ vẻ mười phần tin tưởng vào năng lực của ông. (2



Thật ra cả hai người họ đều hiểu ngay tại lúc Đề lão lấy ra Ngọc Cam Lộ thì Khương Lan đã không sao nữa rồi.

Đương nhiên là mẹ con cùng không sao, nếu không ông ấy đã không nhịn đau lấy thứ đồ đến mình cũng không dám sài kia ra. Dù rằng thuốc là để cứu người, nhưng mà ai biết được hôm nay lỡ dùng hết ngày mai sẽ không thể kịp cứu một người cần nó hơn.

Có lẽ tình trạng của Khương Lan không cần đến thứ này cũng không chết được, nhưng mà ông ấy không dám đảm bảo đứa nhỏ cũng giữ được.

Mặc dù đã qua cơn nguy hiểm nhưng Đề lão vẫn chưa ngừng lại quá trình chữa trị. Cả lúc mắng Tiêu Quân Dục như mắng con ghẻ cũng vậy.

Sau khi cởi vạt áo ngoài của Khương Lan ra, lại dùng mấy chiếc ngân châm dài nhìn ê cả da đầu châm mấy cái lên bụng nàng ông mới thả lỏng thân già, tiếp tục tám nhảm: "Người cho vương phi của ngươi dùng thứ kia có thê không cố ý nhằm vào nàng, nhưng mà không ngoại lệ họ muốn tiện tay làm thêm chút việc, nếu không đã không dùng đến cả hai thứ là bánh ngũ sắc và trà ngũ sắc."

"Cũng may nàng ta dùng không nhiều, nếu không từ lúc dùng đến giờ đã qua mấy canh giờ, đứa nhỏ đã sớm mất.

mẹ cũng có chuyện."

Sắc mặt Tiêu Quân Dục trầm như bùn trong đầm lầy: "Buổi chiều nàng ấy vào cung, có thể là hậu cung đã lấy ra."

"Vậy thì càng khó lòng phòng bị."

Đề lão một câu trúng đích.

Đặng ông nhìn nữ tử trên giường, lại nhìn Tiêu Quân Dục với ánh mắt trêu chọc: "Ta cứ nghĩ ngươi cưới vương phi xong cũng không dễ gì có nhi nữ ngay, dù sao ngươi cũng đang làm người "tàn" còn gì. Không nghĩ tới... Sao vậy, thích nàng à?"' 6°

Tiêu Quân Dục không để bụng trêu chọc của ông, lại gọi Hắc Tử đi tìm hiểu việc này.

Đợi Đề lão rút mấy cái châm ra hắn mới nói: "Xin phép Đề lão, để Hắc Tử tiếp ngài, ta giúp nàng ấy thay y phục rồi sẽ ra ngay."

Đề lão ngại làm người phiền phức, phất tay nói: "Không cần ngươi, chuyện còn lại để Hắc tiểu tử tới là được."

Nói xong ông xách hòm thuốc đứng dậy đi luôn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.