Tiêu Quân Dục nào có thời gian để ý bọn họ. Từ khi đến ánh mắt của hắn đã gắt gao tập trung vào người con gái đang ngồi trên mái nhà, mày kiếm nhăn đến khẩn. Môi lạnh của hắn mím lại, giọng điệu mang theo nguy hiểm hướng người bên trên trực tiếp ra lệnh: "Xuống đây." (6°
Thật ra Hắc Tử núp ở phía xa lại rất thắc mắc, túm lấy một ám vệ hỏi: "Sao vương phi lên đó được?" (2°
Ám vệ cười khóc: "Đương nhiên là không phải vương phi tự lên rồi."
Hắc Tử nhìn hắn kiểu á à, các ngươi chuẩn bị chết đi. 43
Ám vệ oan như đậu nga khóc mếu: "Gặp ngươi chẳng lẽ ngươi sẽ không nghe theo?"
Hắc Tử không chút nương tình nói: "Thay vì thế ta sẽ lặng lẽ báo cho vương gia."
Ám vệ ôm đầu khóc đi qua một bên trồng nấm.
Trong lúc đó Khương Lan đang hờn dỗi ngồi trên mái nhà trực tiếp làm như không nghe thấy ai đó nói gì. Trong lòng tự nhiên thấy tủi thân vô tận, còn hướng lên bầu trời đêm đầy sao đặc biệt hiếm thấy ở thành phố hiện đại ấm ức tố: Ngoại ơi, cháu gái không muốn ở đây nữa đâu. Người ở đây ai cũng cò kè tính kế cháu. Người mà cháu tưởng có thể cùng nhau dựa vào cũng nói dối cháu, còn hung dữ với cháu nữa. (4
Ngày trước mỗi khi nhớ bà ngoại Khương Lan thường tìm chỗ cao mà nhìn sao trời, ở trong ngàn vạn ngôi sao tìm kiếm một ngôi thuộc về bà ngoại nàng, chia sẻ hết những ấm ức nàng đã chịu. &
Chính bởi vì vậy nên khi nhận định rồi Tiêu Quân Dục thật sự không có tàn tật, hắn không phải là cái gì pháo hôi mặc người bài bố... Đúng vậy, người mà nàng thấy lúc đó chính là hắn, Khương Lan thật sự khẳng định rồi. Khi ngẫm lại những chi tiết mà đã nhiều lần nàng vô tình vô ý bỏ qua, nàng càng tin tưởng đó chính là sự thật. Tuy rằng nàng không biết vì sao hắn lại không có tàn tật như trong sách nhưng vẫn đủ cho Khương Lan cảm thấy hoang mang bối rối đối với tương lai liền bất giác muốn tìm chỗ cao mà ngồi. Chỉ có ở nơi thế này nàng mới cảm giác an toàn, ít ra khi ấy nàng gần bà ngoại nhất, có khi bà ngoại đi ngang qua tiện đường có thể mang theo nàng. C
Những lúc cô đơn buồn tủi nàng đều nghĩ như vậy.
Khương Lan càng nhớ lại những chuyện đã qua, những ý nghĩ ngây thơ của mình khi nghĩ rằng có thể tiện tay cứu thêm một người tàn tật, nàng càng cảm thấy khó thở. 6°
Thật là đáng buồn cười phải không. Có phải mỗi lần nàng tính đến chuyện làm thế nào giữ mạng cho cả hai hắn đều cười nhạo nàng không. Rõ ràng hắn có thân thủ tốt như vậy, một khuôn mặt dịch dung, bên cạnh còn có thật nhiều thủ hạ chờ sẵn trong chỗ tối, nếu hắn muốn chạy thì có thể dễ dàng cao chạy xa bay một mình, đâu cần nàng... Cũng chỉ có nàng...
Hắn không nói cho nàng biết có phải vì còn giữ lại lối riêng cho mình không... Khương Lan càng nghĩ càng khổ sở, đôi mắt cũng đỏ lên, bởi vì thiếu cảm giác an toàn mà ôm chặt lấy đỉnh ngọn trên mái nhà, rút mình vào đó.
Không biết có phải vì khổ sở hay không mà nàng cảm thấy bụng rất đau. Vốn đã hơi đau, giờ lại càng đau, khiến nàng càng khổ sở. 4°
Không phải nàng trúng độc rồi chứ, thứ trà bánh kia thật sự có độc, nàng sắp chết rồi, hay trước sau gì cũng chết?
Không phải... Chết cũng tốt...
Khi nàng nghĩ vậy, Tiêu Quân Dục đang ở bên dưới, bởi vì lo lắng mà tức giận, lại vì nàng không để ý đến mình, xem lời mình ra gì mà càng tức giận, định nặng lời hơi bồng nhiên ngửi thấy mùi máu.
Mí mắt hắn giật giật dữ dội, không kịp suy nghĩ đã vỗ lên tay vịn, mượn đà dùng nội lực phóng lên mái nhà. C'
"Ớ chủ tử..."
Hắc Tử đang theo dõi tình hình nhìn thấy vậy thì ng ra. Chủ tử của hắn sao lại đứng lên rồi?
Hắn vừa nghĩ vậy đã nghe Tiêu Quân Dục rống lên: "Hắc Tử! Gọi đại phu ngay!"
Đại phu??
Hắc Tử chỉ kịp tự hỏi như vậy rồi không chút chậm trễ lao ra ngoài.
Trên mái nhà Tiêu Quân Dục vốn dĩ chỉ nghe thấy mùi máu chứ không biết nàng bị thương ở đâu, giận cũng không kịp cưỡng ép bế vương phi bỗng nhiên nổi cơn bướng bỉnh lên. Lúc đó Khương Lan còn dùng dằng không cho hắn bế, mếu máo nói: "Chàng thật sự không có tàn tật... Chàng lừa ta..."
Tiêu Quân Dục rốt cuộc hiểu vì sao nàng nổi cơn. Đôi lúc thấy nàng thật ngốc, thế mà lại chỉ từ một cái ánh mắt thoáng qua đó nhận ra hắn, lại phát hiện hăn không có tàn. Cho nên nàng tức giận rồi, mới nửa đêm trèo lên mái nhà chịu gió lạnh, bị thương cũng không quan tâm? ®°
Tiêu Quân Dục tự nói hình như hắn hơi giận hơn rồi, bỗng nhiên nghe thấy nàng rút vào ngực hắn, kêu đau.
"Tướng công, thiếp đau quá... Bụng đau quá..."
"Thiếp sắp chết rồi phải không... Chết rồi thì không cần lo ai cũng muốn hại mình nữa... Biết vậy chẳng bằng chết lúc bị xe tông, cũng không cần đến đây chịu dày vò, còn bị chàng lừa gạt nữa... Thiếp còn nghĩ chúng ta đã ngồi chung một thuyền, có phúc cùng hưởng có... Ngoại ơi, cháu gái đành phụ tâm ý của ngườ..." 6°
Vừa nói vừa khóc, mặt nhỏ trắng bệnh khiến người đau lòng.
Tiêu Quân Dục chẳng kịp nghĩ nhiều hơn mấy lời lung tung khó hiểu kia có nghĩa là gì, động thân một cái đã lướt nhanh trên mái nhà, phút chốc đã trở lại sương viện của họ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]