🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khương Lan gần như theo bản năng ghé mắt ra ngoài nhìn xem, vừa lúc nhìn thấy một tên sát thủ bị lưỡi đao hơi cong liếm qua cổ họng. Tự nhiên cô cũng thấy cổ mình lạnh toát theo.

Nàng bất giác dời mắt đến trên người nam nhân áo đen vừa giết người một cách gọn gàng dứt khoát đến tàn nhẫn.

Bất thình lình ánh mắt nàng va chạm với mắt hắn.

Chỉ một cái khoảnh khắc, Khương Lan cảm thấy đôi mắt đó quen thuộc vô cùng. (4)

Bởi vì nhất thời ngây ra mà nàng không chú ý một mũi tên đang lao về phía mình với khí thế kinh người.

" Tiểu thư!"

Râm!

Phập!

Khương Lan chỉ kịp nghe Hỉ Nhi thét lên một tiếng cả người đã đập về phía sau, đau đến nàng không nhịn được nhíu mày.

Cùng lúc một tiếng vật nhọn đâm vào ván gỗ khiến người ta toát mồ hôi nhưng lại bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Còn chưa đợi tiểu nha đầu Hỉ Nhi dựng mày lên Khương Lan đã vội vàng chấp tay nhận sai: "Xin lỗi, là ta vô ý."

"Hỉ Nhi tiểu thư đừng giận!"

Hỉ Nhi muốn mắng nàng cũng mắng không nổi nữa.

Mà ngay sau đó những tiếng kêu rên đau đớn không ngừng vang lên như thế diêm vương đến đòi mạng tập thể, không khí sát phạt bị kéo căng đến tận cùng. Đương nhiên lại càng không có mũi tên nào bắn về phía họ nữa, tất cả sát thủ đã bị ám vệ của vương phủ xử lý hết.

Nếu Khương Lan lại nhìn ra lần nữa nàng nhất định sẽ giật mình vì thủ đoạn máu tanh bên ngoài.

Xe ngựa của họ vẫn tiến về phía trước cho đến khi trở lại phủ.

'Tiểu thư! Người không sao chứ?"

Mộc lão biết tin đợi ở cửa vội vã chạy lên đón.



"Ta không sao Mộc lão, cơ mà Hỉ Nhi bị tên sượt qua bị thương rồi"

Khương Lan đỡ Hỉ Nhi nhảy xuống xe.

"Nha đầu làm tốt lắm, mau đi trị thương"

Mộc lão vô cùng trịnh trọng khen ngợi tiểu nha đầu vì đã hộ chủ thành công.

Tiểu nha đầu còn rất tự hào, vết thương đau cũng không cảm thấy, hểnh mũi lên trời đi theo gia nhân xử lý vết thương.

Lúc này Khương Lan mới hỏi: "Vương gia đâu?"

Ám vệ của vương phủ đều đã chạy ra, sao không thấy tướng công nhà nàng đâu?

Nghĩ đến đây bỗng nhiên nàng nhớ tới người có đôi mắt rất quen mình đã thấy

lúc nãy, là ai vậy nhỉ. Là ám vệ trong phủ? Nhưng nàng không có ấn tượng lắm với ám vệ trong phủ ngoại trừ Hắc Tử, mặc dù hắn không tính là ám vệ. Thật ra phải nói là không có ấn tượng, kể cả người vẫn âm thầm đi theo nàng, đến giờ nàng mới biết vẫn luôn có người theo mình. Nhưng nàng cảm thấy không phải Hắc Tử.

Vậy đó là ai? 19

Ngay lúc này ánh mắt nàng bắt được thân ảnh của nam nhân ngồi trên xe lăn, bỗng nhiên có một ý nghĩ xẹt qua trong đầu khiến nàng ngẩn ngơ.

"Bị dọa ngốc rồi à?"

Dáng vẻ Tiêu Quân Dục không có gì bất thường nhưng trong lòng Khương Lan lại chẳng ngừng bối rối.

Nàng đáp lung tung: "Ừm, không... Chàng vẫn luôn ở trong phủ à?"

Lúc hỏi lời này xong chính nàng còn tự nói chắc gì hắn đã nói thật đâu. Chính là... Sao nàng lại nhận định vậy nhỉ.

"Không thì sao?"

Tiêu Quân Dục trông vẫn dửng dưng như thường, còn hỏi lại: " Trách ta không đến cứu nàng trước tiên à?"

Khương Lan bối rối lắc đầu. Sao có thể chứ, chân hắn như vậy...

Chân hắn...



Sau khi Khương Lan trở về sương phòng Tiêu Quân Dục đã cùng Hắc Tử vào thư phòng, có lẽ là muốn nói chuyện ám sát vừa nãy.

Hỉ Nhi đã băng bó xong trở lại, vẫn hoạt bát như không hề bị thương, chẳng qua bị nàng cưỡng éo đuổi về nghỉ ngơi.

Khi trong phòng chỉ còn lại mình nàng, Khương Lan càng không nhịn được nghĩ ngơi lung tung.

Nhưng thật sự là do nàng nghĩ lung tung ư? (19

Nếu không phải nghĩ lung tung, vậy... Chân của Tiêu Quân Dục...

Khi Tiêu Quân Dục trở về từ thư phòng thì phát hiện trong phòng không có người. Hắn bất giác cau mày, sau đó quay ra hỏi gia nhân canh giữ bên ngoài sương phòng: "Vương phi đâu?"

" Vương phi... Ngài ấy ra ngoài được một lúc rồi ạ, còn không cho ai đi theo"

Gia nhân cúi đầu nói. Thật ra gia nhân còn muốn nói trông vương phi lúc đó có chút lạ nhưng Tiêu Quân Dục đã đi ra ngoài.

Vừa đi ra hắn vừa nói với hư không: "Nàng ấy đâu?"

Giây sau ám vệ đã xuất hiện bên người hắn, nhưng dáng vẻ ngập ngừng quái lạ, cuối cùng vẫn thấp đầu nói: "Vương phi... Đang ở trên mái nhà phía Tây ạ."

Mái nhà? Hắc Tử tưởng mình nghe lầm.

Tiêu Quân Dục lại trầm mặc chuyển động xe lăn đi về hướng ám vệ nói.

Hắc Tử liền vội vã đuổi theo.

Hắn sẽ không thừa nhận hắn rất hóng hớt muốn biết vương phi bị gì. Chẳng lẽ bị trận ám sát kia dọa ngốc rồi?

Khi hai người đến nơi thì nhìn thấy Khương Lan quấn áo choàng, tóc tai không đến mức xõa tung nhưng mộc mạc không trang sức, bị gió đêm thổi vẫn thành lộn xộn, ôm đỉnh nhọn của một bên mái nhà ngồi một cục thù lù, trông có chút... Rùng rợn giữa đêm.

Nhìn dáng vẻ hờn giận bướng bỉnh kia, thấy họ cũng không thèm lên tiếng mà còn quay đầu đi, ai nấy đều âm thầm nhìn vương gia nhà họ.

Chẳng lẽ phu thê cãi nhau?

Hắc Tử cùng đám ám vệ như đã hẹn trước, đồng điệu lùi về sau, giành lại không gian cho hai người một trên một dưới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.