🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tốt nhất nên nhanh một chút trở về... Khương Lan vừa nghĩ như vậy vừa tăng nhanh bước chân hướng về phía cửa cung.

Xe ngựa mang tiêu chí của Dục vương phủ vẫn còn đợi ở đó, xa phu vừa nhìn thấy họ liền lập tức đến đón, trên tay còn cầm theo áo choàng: "Vương phi, vương gia biết ngài về trễ nên để người đưa áo choàng tới"

"Vương gia thật tri kỷ"

Hỉ Nhi không keo kiệt cho Tiêu Quân Dục một cái đánh giá tốt to bự vừa đem áo choàng khoác lên người Khương Lan.

Khương Lan im lặng khoác áo, không nghĩ nói chuyện mà nhanh chóng leo lên xe ngựa.

Trong đêm tối con đường gần hoàng cung không một bóng người, chỉ có tiếng xe ngựa lọc cọc kêu.

Âm thanh có quy luật giữa không gian im ắng khiến lòng người sinh ra bồn chồn không yên, dần dần chuyển thành bất an.

Tiểu thư..."

Phập!

Hỉ Nhi vốn định nói vài lời xoa dịu không khí, không nghĩ tới vừa mở miệng đã bị một tiếng xé gió, một mũi tên lướt qua mặt cắm phập vào tường xe ở đối diện dọa cho nín bặt.

"Có sát thủ!"

Tiếng xa phu đánh động đôi chủ tớ đang chết cứng: "Vương phi cẩn thận!"

Tiểu thư!"

Hỉ Nhi hoàn hồn từ trong sợ hãi, giây sau đã bị tiếng mũi tên bắn tới dọa hết hồn, phản ứng lại vô cùng kịp thời đem Khương Lan kéo một cái.

Phập!

Hai người cùng nhau té vào góc xe nhưng lại hiểm hiểm né tránh được một mũi tên vừa bắn tới từ ngoài cửa sổ.

Bên ngoài lúc này đã có tiếng binh khí va chạm vào nhau nghe cheng cheng.



Hỉ Nhi bình thường ngáo ngơ nhưng bây giờ lại vô cùng nghiêm túc bảo vệ Khương Lan, ánh mắt sắc bén liếc ra ngoài cửa sổ nhìn thấy ám vệ đang đánh nhau với sát thủ thì bất giác thở ra một hơi. Nhưng tiểu nha đầu không hề thả lỏng, bởi vì nàng biết đối thủ không phải một người mà ám vệ đi theo lại chỉ có một người.

Vốn dĩ họ đâu có nghĩ...

Không đúng, là do lâu nay họ quá dửng dưng, không cho rằng sẽ có người ra tay với họ. Rốt cuộc thì một cái mạng của tiểu thư nhà họ có đáng giá gì để người ta thuê sát thủ đến ám sát, thế mà còn dám ra tay ngay sát bên hoàng cung.

"Hi Nhi."

Lần nữa hiểm hiểm né tránh một mũi tên nhưng một mũi tên khác lại đúng lúc đáng tới, xẹt qua cánh tay của Hỉ Nhi khiến Khương Lan sợ hết hồn.

" Tiểu thư ta không sao!"

Tiểu cô nương vô cùng kiên cường, thật không hổ là tỳ nữ nhà tướng, so với Khương Lan càng đáng tin hơn. Bị thương không chỉ không kêu đau mà còn bình tĩnh trấn an chủ tử.

" Tiểu thư người đừng sợ, chỉ cần chạy đến nơi đông người thì bọn họ sẽ không dám càn quấy đâu!"

"Được được, ta biết!"

Khương Lan bái phục thật sự, vừa nói vừa xé một miếng vải lót, đem cánh tay bị tên sượt qua tạm thời băng bó lại.

Làm một người hiện đại sống trong bình yên lần đầu bị ám sát thế này Khương Lan không phải không giật mình hoảng hốt, nhưng thật ra nàng không sợ đến mức khóc lóc run rẩy. Nàng chỉ sợ họ không đợi được đến khi tới được chỗ đông người.

Người muốn ám sát bọn họ đã nhằm chuẩn con đường từ hoàng cung đi ra không gần khu dân chúng ở nên mới dám ra tay.

" Tiểu thư đừng lo, xa phu là người có võ, sẽ không bị tên bắn bị thương. Ám vệ là người của vương gia để bên cạnh người tùy thời bảo vệ, thân thủ nhất định không kém. Chỉ cần chúng ta kiên trì được!"

Hỉ Nhi thật không hổ là tỳ nữ của phủ tướng quân, thời điểm nàng còn có thể có cái nhìn đại cục rõ ràng như vậy. (3)

Khương Lan thật sự không lo đến thế bị người nói còn cảm thấy buồn cười.

Tự nhiên nàng quên mất mình không phải nguyên chủ, trêu chọc: "Hỉ Nhi ngươi a, dù gì ta cũng là người của phủ tướng quân, không đến nổi không bằng một tiểu nha đầu ngươi chứ"



Ai nhè Hỉ Nhi lại nghiêm túc lắc đầu nói: " Tiểu thư không giống ta"

" Tiểu thư người tuy là nữ nhi tướng quân nhưng người trừ cưỡi ngựa ra thì kỹ năng bắn tên chỉ tành tành, lão thái thái với phu nhân nuôi người như nuôi tiểu thư nhà quan văn. So với tiểu thư một nô tỳ như ta còn từng cầm kiếm lên múa được vài đường.

Sao cứ có cảm giác bị khinh bỉ thế nhỉ. (

Thời điểm này thật sự không nên nói chuyện tào lao được không?

"Chỉ hận lúc trước không theo Trương tam ca học thêm một chút, có khi sẽ không chật vật như vậy."

Hỉ Nhi còn âu sầu tự trách.

Khương Lan cảm thấy răng đau, quyết định dời lực chú ý ra ngoài.

Bên ngoài, trong lúc xe ngựa chạy như điên rồi ở trên mái nhà ám vệ của họ vẫn đang đánh nhau với sát thủ đến nảy lửa. Ngoài người bị ám vệ đánh ra mái nhà hai bên con đường vẫn còn có sát thủ cầm cung tên nhắm vào xe ngựa mà bắn.

Khương Lan vừa mới ló đầu ra nhìn một cái một mũi tên đã bắn về phía nàng.

Phập!

Khương Lan nhìn mũi tên vừa sượt qua mũi mình, tự nhiên thấy làn da nơi cánh mũi hơi đau đau.

Hú hồn nàng.

" Tiểu thư người ngồi im đi!"

Hỉ Nhi thì bị nàng dọa cho đổ mồ hôi lạnh.

Khương Lan tự biết đuối lý, thành thật ngồi im.

"Á!"

Đương lúc này, bên ngoài có tiếng hét đau đớn vang lên khiến người ta rùng mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.