Ngô hoàng hậu rất khẳng khái bảo: "Đúng là như vậy."
"Chẳng qua năm loại hoa này đều sinh trưởng ở Dị vực nên bản thân đã đặc biệt sẵn."
"Loại nói cũng nhờ có Khương gia ngươi đánh đuổi Man Di lùi về phía bắc vạn dặm nên người của chúng ta mới có thể hái được bọn chúng, lại vận chuyển về kinh thành, rất hiếm có đấy. Lần này chỉ làm đủ để cung ứng cho tiết trung thu thôi."
"Tỷ tỷ thật là dụng tâm, thần thiếp không bằng."
Tô quý phi rốt cuộc nhịn không được âm dương quái khí.
Ngô hoàng hậu đã đấu đá với Tô quý phi bao nhiêu năm, nào có lép vế, vô cùng tự tin nhận "lời khen" của bà ta:
"Muội muội khen nhầm rồi, đây là trách nhiệm của bổn cung."
Có người đến cơ hội thể hiện cũng không có kìa.
Khương Lan giống như nghe được lời nói giấu dao này, không ngoại lệ nhìn thấy vẻ mặt hết trắng lại xanh của Tô quý phi.
Tô quý phi quả thật tức lệch cả mũi. Khi ai cũng nghĩ bà ta sẽ không đáp lại được thì bà ta bỗng nhiên giả bộ đau lòng nói: "Muội muội đương nhiên tự biết thân biết phận. Có điều tỷ tỷ người sao lại nói đến Khương gia? Tỷ tỷ cũng biết nam nhân của Khương gia chính là ở trong cuộc chiến này đều tử trận, nhắc đến không phải sát muối vào tim Khương Lan sao."' (43
Sự đáp trả thâm độc này của Tô quý phi thật sự khiến người ta mở rộng tầm mắt, rồi lại thấy đương nhiên. Nếu không có một chút miệng lưỡi thì sao bà ta ngồi ở vị trí đó được.
Nhất thời không còn ai cảm thấy bất ngờ nữa mà hứng thú nhìn qua đương sự vừa được đẩy ra đầu sóng ngọn gió.
Mà Khương Lan dưới ánh mắt của mọi người, còn chưa cho người ta kịp nhìn thấy gì cũng như chưa đợi Ngô hoàng hậu đáp trả Tô quý phi đã lên tiếng trước: "Quý phi nương nương nói quá rồi, tức nhi sao lại buồn được. Ta hẳn nên cảm thấy kiêu ngạo vì bọn họ mà cảm tạ hoàng hậu nương nương vẫn nhớ đến công lao của họ."
Từ cái lần Khương Lan lừa gạt Tô quý phi thì nàng đã biết mình triệt để đắc tội với bà ta. Bất kể bên trong nàng với Ngô hoàng hậu có xích mích gì thì thời điểm này bọn họ vẫn chưa xé rách mặt, nàng vẫn biết mình phải dựa vào ai. Dù sao cũng không phải là dung túng cho Tô quý phi thực hiện kế ly gián.
Ngô hoàng hậu vừa nghe nàng nói sắc mặt liền đẹp hẳn, lập tức nở nụ cười dịu dàng vừa vỗ vỗ tay nàng: "Ngươi hiểu được là tốt."
"Đâu như một số người, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử." &°
"!"
Tô quý phi suýt thì tức hộc máu.
Choang!!
Vừa về đến cung Thanh Loan Tô quý phi liền tức giận ném đồ.
Âm thanh ầm ầm khiến đám cung nữ sợ hãi co rút cả người.
"Sao bọn chúng dám cấu kết đối phó ta!!?" đ3
Ẩm choang!
Lại một cái bình hoa bị bà ta đập tan tành.
Thục Linh hầu hạ bên người bà ta nhiều năm sợ người ngoài nghe thấy liền tiến lên khuyên can: "Nương nương người đừng tức giận."
"Người cũng biết bọn họ chỉ là chỉ đứt tạm thời buộc lại mà thôi, muốn kéo đứt lần nữa đâu có gì khó."
Nói rồi không đợi bà ta lại nổi điên Thục Linh liền ghé lại bên tai bà ta thì thầm vài câu.
Tô quý phi lập tức đình chỉ cơn điên, đôi mắt đẹp lập lòe tia sáng khiến người ta run sợ. Bà ta quay đầu nhìn Thục Chiêu: "Ngươi chắc làm vậy được không?"
"Đương nhiên là được thưa nương nương. Sự tình năm đó mặc dù đã trôi qua khá lâu nhưng chỉ có đám hoàng tử tiểu công chúa khi đó còn nhỏ không biết gì thôi chứ người trong hậu cung ai chẳng biết Ngô Thục Vân có một chân. Cho dù chỉ là thúc đẩy thôi thì đã đủ rồi."
Thục Linh chắc chắn nói.
Tô quý phi đã tin rồi, nhưng mà vẫn nói: "Xem như khiến bọn họ quay lưng đối phó với nhau rồi đi, nhưng mà ta vẫn tức lắm!"
"Nếu nương nương muốn xả giận thì có bao nhiêu cách để trừng trị Khương Lan kia đâu. Sẵn tiện tính toán mối nợ nàng ta dám lừa nương nương luôn."
Thục Linh làm một người hầu tận trung, biết làm sao khiến chủ tử hài lòng mà tiếp tục hiến kế
Lúc này Tô quý phi mới cười hài lòng.
"Tiểu thư, người có lạnh không?"
Hỉ Nhi lo lắng nhìn nàng hỏi, trong lòng lại không thôi oán giận Ngô hoàng hậu giữ tiểu thư nàng đến tận bây giờ.
Có cái gì hay để nói đâu chứ!
"Ta không sao."
Khương Lan ngược lại an ủi nàng: "Đi nhanh một chút, đợi lên xe ngựa sẽ đỡ hơn."
Hỉ Nhi vừa tức vừa cảm động: "Ta chính là lo cho tiểu thư người mà. Xem môi người tái đi rồi kìa."
Khương Lan không chống chế, nàng thật sự cảm thấy lạnh. Có lúc nàng thật sự cảm thấy Ngô hoàng hậu cố tình, dù biết bọn họ chỉ là vô tình có cùng một kẻ địch là Tô quý phi thôi nhưng dù gì nàng cũng vừa cùng bà ta đối ngoại, thế mà quay đầu qua liền dằn vặt nàng. Lúc họ vào cung không có nghĩ mãi đến tận lúc trời tối đen hoàn toàn mới trở về nên không cầm theo áo choàng, kết quả bây giờ liền lạnh đến tái cả môi. Đêm mùa thu thật sự không thể coi thường.
Đã vậy nàng còn có ảo giác chút nước trà nhấp vào buổi chiều bây giờ đã bắt đầu phát tác, khiến bụng nàng cảm thấy khó chịu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]