Lúc cung nhân đến mời họ hoàn toàn không nói là muốn vào cung làm gì, tiểu nha đầu tự nhiên thấy bất an.
Khương Lan không đáp ngay mà nghiêng đầu nghĩ nghĩ.
Có thể là vì chuyện tuyển phi cho đám hoàng tử không... Ngoài chuyện này ra nàng không nghĩ được hoàng hậu sẽ có lý do gì để gọi nàng đến. Nhưng thế vẫn chẳng liên quan đến nàng được không, sao cứ tìm nàng chi? (4°
Còn nếu là chuyện kia... Chắc là không, từ khi hoàng đế lấp la lấp lửng tỏ vẻ muốn phái Tiêu Quân Dục đi biên quan cửa vương phủ của họ càng kín mít, một con ruồi đều không lọt vào được, đáng lý ra sẽ không để người ta nắm thót mới đúng.
Lúc Khương Lan tới, bên trong điện Phượng Loan không chỉ có mỗi Ngô hoàng hậu.
Không, phải nói là nguyên dàn hậu cung của hoàng đế đều ở đây cả mới đúng.
Nói ra thì trong đây chỉ có một mình nàng thuộc hàng con dâu... Đành chịu chứ biết sao. (3)
Chẳng qua nhìn tình hình này nàng lại bất giác thở ra. Có đôi khi đối phó với đám nữ nhân trong hậu cung lại dễ hơn nhiều.
"Khương Lan tới rồi à, nào, lại đây ngồi!"
Ngô hoàng hậu vẫn niềm nở như thế nàng là con dâu của bà mà không phải của phế hậu, người bà ta đã diệt trừ còn luôn tâm niệm diệt luôn cả con người ta ấy. Lôi lôi kéo kéo Khương Lan ngồi xuống bên cạnh mình, trong lúc đó còn nở nụ cười khiêu khích liếc Tô quý phi, chọc cho người kia căm tức mới từ tốn nói rõ mục đích gọi nàng vào cung lần này: "Chắc ngươi rất thắc mắc tại sao hôm nay chúng ta tụ hợp ở đây còn gọi ngươi vào đúng không?" (2)
Khương Lan ngoan ngoãn gật đầu, vô cùng chân thành hiểu chuyện đợi giáo huấn.
Ngô hoàng hậu rất hài lòng với thái độ biết điều của nàng, tạm thời gác ân oán trong lòng giả tạo vỗ tay nàng nói:
"Còn không phải vì chuyện tuyển phi cho đám thái tử sao."
"Đương nhiên vẫn có chuyện phụ là sắp trung thu rồi, trong cung sẽ có cung yến. Bổn cung đã nói với hoàng thượng, dự định ở trong cung yến này ban hôn cho nhóm thái tử luôn, nhanh chóng cho hoàng cung khai chi tán diệp."
"Thân làm hoàng hậu như ta phải lo cho tất cả mọi người, nhấc thời không kham nổi nên mới gọi tất cả lại đây."
Khương Lan trong lòng phun tào, ngoài mặt thì ngoan ngoãn nói: "Tức nhi có thể giúp gì xin người cứ sai bảo."
"Làm gì cần ngươi giúp gì, gọi ngươi đến để chung vui, hưởng không khí thôi."
Ngô hoàng hậu cười khẽ: "Nghe nói ngươi cứ ru rú ở nhà trong ra ngoài, sợ ngươi hoảng đến bệnh.
Khương Lan âm thầm trợn trắng mắt, biết rõ bọn họ không muốn nàng thoải mái nên tạo chút ngột ngạt cho mình nên chẳng thèm để bụng. Muốn nàng dự thính chứ gì, nàng nghe là được.
Đương lúc này cung nữ của cung Phượng Loan bỗng nhiên nối đuôi đi vào, trên tay mỗi người đều bưng một cái mâm, trong mâm có trà bánh được làm tinh xảo.
Ngô hoàng hậu híp mắt nói: "Đây là bánh ngũ sắc và trà ngũ sắc ngụ trù trong cung vừa làm ra phỏng theo đặc sản của Dị vực, món cống phẩm thường dùng trong lễ trung thu của bọn họ. Sau khi thử nghiệm thành công sẽ được cung ứng trong cung yến hôm trung thu, các ngươi đều thử xem."
Đám phi tần nghe xong liền tò mò nhìn vào trong mâm bên cạnh mình.
Khương Lan cũng giống vậy.
Nhưng mà không hiểu sao nàng lại ngửi được một mùi vị rất lạ từ hai món này. Trong khi đó nhóm cung tần đều tỏ ra si mê cầm lên thưởng thức, sau khi nếm thử xong lại khe khẽ phát ra âm thanh trầm trồ khen ngon.
Khương Lan hoài nghi trong lòng, dưới ánh mắt của Ngô hoàng hậu cầm cái bánh ngũ sắc lên. Lúc cầm lên nàng phát hiện bánh này không có mùi lạ. Chẳng lẽ nàng nghe nhầm? Ôm suy nghĩ đó, nàng cắn một miếng.
Không thể nói là dở, càng có thể nói là ngon, dù sao cũng xuất ra từ tay trù sư trong cung, không ngon sao dám lấy ra ngoài. Nhưng nàng đã sinh ra tâm đề phòng, liền chỉ cắn một miếng nhỏ, còn thừa dịp Ngô hoàng hậu hài lòng khi thấy nàng đã ăn mà cúi đầu nhấp ngụm trà đem bánh đã cắn ra nhổ vào tay áo.
Nàng làm rất cần thận nên nhất thời không ai phát hiện ra. Mà lúc này nàng không khỏi hô một tiếng may mắn khi bởi vì lễ nghi mà hầu hết mọi người chỉ nếm thử chứ không cần phải ăn hết, sau khi nếm thử nàng liền giống mọi người đem bánh đặt xuống.
Khiến nàng càng thêm khẳng định nghi ngờ trong lòng là lúc nàng bưng tách trà ngũ sắc kia lên. Nàng rốt cuộc hiểu mùi hương kỳ lạ khiến nàng cảm thấy không khỏe kia là vì sao có.
Là do hai thứ này đặt chung với nhau mới tạo ra mùi vị kia.
Vậy nếu đây không phải thứ tốt gì khi dùng cả hai với nhau liệu có xảy ra chuyện không? Khương Lan phát lạnh trong lòng, ngoài mặt lại tỉnh bơ nhấp môi. (3"
"Thế nào?"
Ngô hoàng hậu cười hỏi.
Khương Lan mặc không đổi sắc đáp: "Rất lạ."
"Thứ này gọi là ngũ sắc, vậy không phải là làm từ năm loại hoa?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]