Tiêu Quân Dục không đánh mà đổi sang xoa nắn, nhào nặn một cách nguy hiểm lại ám muội.
Khương Lan rùng mình, bất giác ngẫm nghĩ giữa hai cái, trong lúc đầu óc không được nhạy bén cho lắm chọn cái trước
"Hức a!!"
Chẳng qua vừa mới chống tay ngồi dậy nàng đã không chịu được mà ngã nhào lại trong ngực nam nhân.
Hạ thân cả hai vì vậy mà trấn động lên, cử động đơn giản lại khiến khoái cảm tăng vọt đến tận chân tóc.
"Um ưm không được a..."
Khương Lan nức nở.
Nơi mềm mại bình thường nhỏ xíu chật hẹp của mình nay bị bắt ăn thứ to lớn, trướng đầy như vậy khiến nàng vô thức nhỏm lên mông vếnh, vô tình vẽ ra một đường cong dụ hoặc trên người nam nhân, lại nũng nịu dụi vào ngực hắn cầu xin thương xót.
Lại không biết như vậy càng khiến nam nhân nào đó hắc hóa.
Hai tay hắn bóp chặt mông vềnh, lực eo kinh người bất thình lình hất lên. Thứ to lớn đang công thành chiếm đất liền hung hăng xộc vào bên trong với khí thế hung ác.
"Á!..."
Khương Lan bất ngờ bị nhồi nhét đến choáng ngộp bất giác ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ hơi dại ra, như đã bị đâm hỏng, rồi nhanh chóng bị từng cái đâm rút kích thích ép ra từng tiếng nức nở hoặc nhân: "Ức hức hưm hưm á... Không á... Tướng công aaa nhanh quá..."
Nhưng mặc nàng kêu gào, thời điểm chịu không nổi còn để lại mấy vết cào trên ngực hắn nam nhân kia vẫn không chút ngừng lại, như thể đã đánh mất lý trí chỉ biết không ngừng đóng cọc vào người nàng.
Nơi hạ thân hai người liên tục truyền đến từng hồi phốc phốc khiến người ta đỏ mặt tía tai. Khương Lan đã sớm được đào tạo nhanh chóng bị cuốn vào khoái cảm điên cuồng do những lần va chạm mãnh liệt mang lại, dần dần sa vào vũng lầy không thể kiềm chế mà lắc hông hùa theo nhịp điệu ma quỷ của hắn.
"Hưm hưm á!!"
Từng tiếng thét chói tai mang theo dục vọng cuồng loạn kích thích sống lưng tê rần như bị điện giật.
Trong khoảnh khắc đầu óc trắng xóa, nhũn nhão chỉ toàn là ai dục, Khương Lan bất chợt lóe qua một tia ý nghĩ, rốt cuộc người này có phải bị tàn tật thật không, vì sao cử chỉ lại hung ác, như không chút cản trở nào.
Nếu Tiêu Quân Dục biết suy nghĩ của nàng nhất định sẽ cười nhạo nàng ngây thơ. Hắn là người tập võ, trên người có nội lực duy trì, coi như hắn chấp nàng một đôi chân vẫn ăn nàng đến không còn mẩu xương.
Sự thật đã chứng minh hắn đã ăn nàng không còn sót lại chút gì.
"Không ức... Không làm nữa đâu á!!"
Bên trong chiếc giường mành rèn hỗn loạn, nữ tử nào đó không nhìn thấy nam nhân tàn tật của nàng dùng đôi chân kia mạnh mẽ quỳ ở phía sau, khuôn ngực rộng lớn bao trùm lấy tấm lưng thon thả, cưỡng ép đè nàng quỳ rạp trên giường, bàn tay lớn siết lấy tay nhỏ, một tay lại ôm siết cái eo nhỏ của nàng, eo mông như cái máy dập không ngừng đỉnh về trước. Từng hồi chuyển động biên độ nhỏ mà nhanh đến mức không thể nhìn rõ lại khiến người ta điên cuồng.
Miệng vừa nói không làm nữa, mông nhỏ lại rất thành thật bị hắn dẫn theo tiết tấu, phối hợp đến không có kẻ hở.
Nam nhân nào đó đã làm đến đỏ mắt chỉ thấy mình bị cắn đến gắt gao, từng hồi đuổi theo hắn đòi ăn, cổ họng liền bộc phát một tiếng gầm, triệt để mất kiểm soát.
Um ưm á...
Suốt cả đêm trong phòng chỉ toàn những tiếng động như thế.
Bên ngoài sương phòng đã sớm không còn ai, tất cả đều trốn đến tận xa xa mỗi khi hai chủ tử chìm trong hoan lạc không biết lối về.
Dù sao thì cứ đợi qua nửa đêm trời sáng lại về nhất định không sai.
Ngày đó ở trên triều hoàng đế tuy bảo là xem xét nhưng cuối cùng lại xem xét rất lâu. Trong khi Lưu Đồ Úy ở biên quan đã nhậm chức đề đốc tổng binh thống lĩnh năm quân thì mãi đến khi trung thu đến hoàng đế vẫn chưa nói đến chuyện để cho ai làm chức giám quân đi biên quan.
Nhưng sự tình để càng lâu không có nghĩa là sẽ tốt, ngược lại càng khiến người ta hồi hộp hơn.
Thời điểm đó Khương Lan bị mời vào cung.
Ngồi trên xe ngựa Khương Lan sầu đời vô cùng
Làm nữ phụ như nàng quá mệt mỏi, tưởng gả cho một người tàn tật thì có thể ngày ngày sáng nhàm rỗi, kết quả ông chồng quá ư dũng mãnh, như thể tích lũy đã lâu mà bùng phát, khiến nàng ăn không tiêu, tưởng sau khi mình tỏ vẻ sẽ an phận thì hoàng đế hoàng hậu ngày ngày làm phiền. Chuyện trước xem như thôi... Nhưng chuyện sau có thể miễn được không!! 2°
Khương Lan xoa xoa cái eo, miễn cưỡng đề lên tinh thần nói chuyện với Hỉ Nhi: "Mộc lão có nói trung thu định làm gì không?"
Hỉ Nhi hăng hái nói: "Trung thu mỗi năm trừ lúc lão thái gia và lão gia phu nhân ở kinh thành thì trong phủ mới làm lớn một chút. Sau khi lão thái thái mất thì chỉ có mình tiểu thư, Mộc lão sợ làm lớn tiểu thư sẽ buồn, nhưng mà năm nào tiểu thư ở một mình cũng tổ chức đổ sòng cùng đám gia nhân... Năm nay thì không được rồi, trong vương phủ làm sao mở sòng được."
Nói đến đây thì yểu xìu.
"..."
Khương Lan nghe mà cạn ngôn.
Coi bộ "Khương Lan" này cũng biết chơi quá.
Nhưng vẫn có thể thấy nàng là một người lạc quan, lại không có vì hoàn cảnh mà mất đi cái sự lạc quan đó.
Mãi đến khi ông cha đều bị hại, lại phát hiện ra tất cả sự cố gắng thích nghi bao lâu nay đều là vô nghĩa mới nảy sinh suy nghĩ cực đoan mà dấn thân vào cái bẫy của hoàng quyền... Khương Lan trong lòng thở dài.
Bồng nghe Hỉ Nhi hỏi: "Tiểu thư, hoàng hậu sao lại mời người vào cung nữa?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]