"Bất kể hoàng đế có ý gì thì đây là một cơ hội cho cả chàng lẫn ta thoát khỏi sự kiềm kẹp của ông ta."
Tiêu Quân Dục nhìn nàng bằng ánh mắt kiểu nàng quá ngây thơ: "Nàng cho rằng biên quan thì tốt?"
"Tiêu Quân Diệu rõ ràng muốn đẩy ta đi để dễ bề xử lý. Ngay từ đầu mục đích của hắn đã là ta mà không phải
Tiêu Quân Địch. Chỉ cần chúng ta vừa tới được biên quan, chưa vào được thành có khi đã bị ám sát. Khi đó chỉ cần ngụy trang rằng chúng ta bị người Man trà trộn vào giết thì mọi thứ sẽ thiên y vô phùng không người nghi ngờ."
"Không thể nào!"
Khương Lan không kịp suy nghĩ đã hô lên: "Vì sao hắn lại muốn giết chàng bay giờ chứ!? Rõ ràng chàng đâu có uy hiếp với hắn!"
"Sao nàng chắc chắn như vậy?"
"Là vì..."
Khương Lan chỉ nói được hai từ đã tắt tiếng, trong lòng đổ mồ hôi. Nàng thế mà xém nói hớ.
Nhìn đôi mắt híp lại đầy nghi ngờ của Tiêu Quân Dục, Khương Lan chột dạ, làm bộ muốn ngủ mà muốn lăn qua bộ bên.
Nhưng nàng bi ai phát hiện mình không động đậy được.
Tiêu Quân Dục nắm eo nàng nguy hiểm hỏi: "Nàng trốn cái gì?"
"..."
Nàng có trốn đâu, nói bậy không... (2)
Khương Lan yếu ớt nói: "Không có, thiếp chỉ muốn ngủ."
Lúc nhìn thấy ánh mắt Tiêu Quân Dục nhìn nàng kiểu "nàng tưởng ta sẽ tin" thì càng chột dạ hơn, quyết định vùi đầu vào hỏm cổ hắn giả chết.
(10)
Nhưng Tiêu Quân Dục đâu có dễ lừa gạt cho qua như vậy. (4)
"Nàng không nói?"
Khương Lan rùng mình khi nghe thấy giọng nói nguy hiểm này, nhưng mà sao nàng có thế nói được, trong lúc nhất thời nàng lại không nghĩ ra được cái cớ nào tốt... Ông trời à! (&°
Khi nàng cảm thấy cái tay của ai đó xuyên qua vạt áo yếm một đường hướng lên trên, cả người nàng tê rần, hoảng hốt thốt lên: "Chàng... Chàng đừng có làm bậy!"
"Ta không làm bậy. Nàng không nói thì chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩa trước." (°
Lời biến thái như vậy mà hắn nói ra đến đường hoàng, Khương Lan tức phát cười, lại cười không nổi.
Tự nhiên nàng nhớ đến ký ức đêm nào đó nàng bị dụ dỗ... Đương nhiên nàng sẽ không nói là do nàng tự chui đầu vào lưới, uống say rồi bị ấn trên giường làm đến sáng hôm sau không thể xuống được giường, cả người liền bủn rủn.
"Chàng... Có gì từ từ nói!"
Khương Lan từng nghĩ nếu mình không say thì người này sao dễ dàng ăn hiếp mình vậy được. Nhưng sự thật đã nhiều lần chứng minh rằng dù có tỉnh nàng vẫn bị áp chế như thường, có khi còn xấu hổ hơn cả lúc say. Ít ra khi say nàng sẽ không thấy ngượng.
"Tự nhiên ta không muốn nghe nàng nói nữa. Dù sao thì kết quả chỉ có một." (
Tiêu Quân Dục vừa nói vừa luồn tay xuống dưới, từ phía sau chạm vào đóa hoa mềm mại mê người kia, sắc tình mà sờ nắn phần thịt mềm bên ngoài đến khi mật ngọt bên trong tuông ra, khiến cả đóa hoa trở nên ướt át.
Khương Lan bị hắn quấy rối đến đầu óc nhũn thành hồ nhão, lung tung nghĩ cái gì mà kết quả chỉ có một. Nhưng nàng đã định là chẳng nghĩ được gì.
Khoái cảm điên cuồng xộc lên từ hạ thân như đang phủ một tấm màn lên tâm trí nàng.
"Ư a chàng..."
"Hôn ta."
Lời lẽ bá đạo ra lệnh, ngón tay đang khuấy đảo bên trong đóa hoa nhỏ từng bước ép sát không cho phép chối từ.
Bị trêu chọc đến mơ hồ, nàng rướn người ôm mặt nam nhân lung tung hôn lên.
Chiếc yếm bị người kéo xuống từ bao giờ, để lộ đôi thỏ ngọc tinh tế trắng muốt bị lồng ngực hai người ép đến biển đối. Cả hai tay Tiêu Quân Dục đều bận, không thể chạm đến nó mà bực bội. Mắt hăn tối sầm, giây sau đã hơi dùng lực đẩy cả người nàng lên một chút, đôi thỏ ngọc liền mời gọi trước miệng, hắn không khách khí cắn lấy.
"A!-"
Khương Lan suýt thì ngã nhào, nhũn cả người cố sức ôm lấy đầu nam nhân, rồi lại vô thức đẩy nụ hoa về phía hắn theo khoái cảm đã chiếm lấy toàn bộ tâm trí.
Cả khuôn mặt Tiêu Quân Dục gần như là bị đôi thỏ trắng muốt kia chôn vùi. Đáy mắt hắn tối tăm, động tác dưới tay lại chưa từng ngừng một khắc, đem đóa hoa khai phá triệt để, khiến nó nở rộ trong tay mình. Rồi ở lúc nàng không chú ý, đem người huynh đệ giải phóng, không chút báo trước xông vào bên trong.
"A!!"
Khương Lan thét chói tai.
Tiêu Quân Dục cũng bị kẹp đến không nhịn được nặng nề thở dốc một tiếng.
Đường hầm kia chật chội mà ướt át, khiến hắn đỏ cả mắt chỉ muốn thúc ngựa loạn phóng điên cuồng không ngừng nghỉ. Thế nhưng hắn lại không động liền mà để yên như vậy rồi vỗ vỗ cái mông cong vềnh của nàng.
Mỗi lần vỗ đều như cố ý, khiến hạ thân hai người va chạm, từng cơn nhẹ nhàng mà kích thích đến mức Khương Lan thét chói tai không ngừng.
"Hức a! Chàng ưm hưm đừng a..!!"
"Không muốn bị đánh thì tự mình động."
Khương Lan ngơ ngác. Động cái gì a.
Vừa tự hỏi như vậy nàng đã ngộ ra mà mặt đỏ như đít khỉ.
"Chàng xấu xa ưm..."
Tiêu Quân Dục cười nguy hiểm: "Nàng còn chê chưa đủ? Hử?"
Một tiếng hử kia như muốn câu cả linh hồn nàng ra, toàn thân Khương Lan run rẩy, hạ thân cũng vì thế mà kẹp càng khấn.
Hai người đồng thời phát ra một tiếng than thở.
Tiêu Quân Dục không nhịn được mà lại vỗ mông nàng một cái.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]