Tiêu Quân Dục im lặng một chút rồi đáp: "Nhi thần không có ý nghĩ gì, tùy phụ hoàng ra lệnh."
Biết rõ địa vị của hắn không tốt lại chỉ có thể mặc người bày bố, có người không đành lòng nhìn.
Người lại nhìn Minh đế, muốn nghe ông ta nói gì sau khi thấy thái độ của Tiêu Quân Dục.
Lúc này Minh đế lại bảo: "Được rồi, việc này không gấp. Trước tan triều đi."
Khi đi ra ngoài ai nấy đều mang vẻ mặt hoang mang.
Hoang mang vì không rõ hoàng đế có ý gì.
Số người nhìn về phía Tiêu Quân Dục càng nhiều hơn, đặc biệt là khi thấy Hoàng Thao cũng nhìn hắn, còn có ý bắt chuyện với hắn nhưng bị hắn khéo léo tránh đi.
Lúc này mới có người nhớ ra một chuyện, vương phi của Tiêu Quân Dục là người của Khương gia.
Khương gia là ai?
Thời gian trước Khương gia còn đang ở đầu sóng ngọn gió, vương phi của Tiêu Quân Dục là Khương Lan vì mạng sống mà tránh né không gặp bộ hạ cũ của gia gia và phụ thân mình, rõ ràng có ý muốn an phận mà sống, không dính vô vũng nước đục này.
Cho nên hoàng đế điểm tên Tiêu Quân Dục là có ẩn ý khác?
"Thái tử, con nghĩ bệ hạ có để nó đi không?"
Ngô hoàng hậu nghĩ nghĩ vẫn là nói: "Ta vẫn cảm thấy chuyện này không ổn."
"Mẫu hậu đừng lo."
Tiêu Quân Diệu không hề lo lắng tí nào, chỉ hơi trầm ngâm: "Cho dù có thả hắn ra hắn cũng không thoát được.
Ngược lại hắn chết ở biên quan cũng tốt."
Ngô hoàng hậu sững sốt: "Con..."
Thái tử nhìn bà kiểu, mẫu hậu biết là được rồi.
Ngô hoàng hậu thông minh gật đầu: "Ta biết rồi."
"Nhưng mà con nghĩ liệu bệ hạ có chịu thả không?"
Mặt Tiêu Quân Diệu trầm xuống: "Phụ hoàng vẫn rất để ý việc Tiêu Quân Dục có bị chuyện của phế hậu ảnh hưởng không, dù đã qua hai mươi năm rồi, đám người Dị vực kia có thật sự cầm đầu chuyện phế hậu làm nội gián năm đó không đến giờ còn chẳng chứng thực được. Nhưng mà nếu thật sự có thì Tiêu Quân Dục không thể im ắng như vậy."
"Có điều chỉ cần phụ hoàng còn nghi ky thì chúng ta có thể mượn tay người giải quyết hắn luôn."
Ngô hoàng hậu bị hắn thuyết phục rồi: "Con nói đúng, là ta đã quên chuyện này."
Cuối cùng thì năm xưa Diêu Mẫn Duyệt kia bị phát hiện là nội gián đều do một tay bà ta mà ra. Nhưng bởi vì hoàng đế biểu hiện hơi thái quá nên khiến bà ta có khi thật sự tưởng Diêu Mẫn Duyệt là nội gián của Man Di. Đến nổi thân phận của Diêu Mẫn Duyệt ở Man Di là gì họ còn không biết. (4'
"Mẫu hậu có thật là nội gián của Man Di không?"
Khương Lan đã nghĩ đến chuyện này rất nhiều lần, cuối cùng vẫn là hỏi Tiêu Quân Dục. Trong lúc hỏi còn không quên sờ sờ mặt hắn vừa nhớ lại dáng vẻ kia của hắn.
Lại nói từ lúc biết được chuyện Tiêu Quân Dục dịch dung Khương Lan liền có một tật xấu là sờ mặt giả của hắn mỗi thời mỗi khắc. Mỗi lần đều trầm trồ cái mặt giả này làm giống thật quá, đến Tiêu Quân Dục còn bó tay hết cách, cuối cùng mặc kệ nàng muốn quậy thì quậy. (2
Lúc này hai người đang nằm trên giường, trong phòng chỉ có một ngọn đèn, Khương Lan gần như năm úp sấp trên người Tiêu Quân Dục.
Nghe nàng hỏi, Tiêu Quân Dục thuận tay nắm cái eo của nàng vừa nói: "Khi đó mẫu hậu đã là người của tiền hoàng thất Man Di. Sau cuộc chiến hoàng quyền, phía bên tiền hoàng thất chỉ còn mỗi mình mẫu hậu. Tâm phúc của tiền hoàng thất vì giữ mạng cho bà mà đưa bà đi, để Diêu gia nhận bà làm nữ nhi. Sau này gả cho hoàng đế là do ông ta thích bà, lại muốn thế lực nhà họ Diêu."
"Cho nên nói mẫu hậu không hề cố ý vào cung làm phi."
Tiêu Quân Dục nói nhiều như vậy còn không phải tổng kết ra một câu này ư.
Tiêu Quân Dục nhìn nàng, không phản bác mà lại nói: "Đó là sự thật ai cũng biết. Chẳng qua trong lòng bà ấy nghĩ gì thì đến ta cũng không biết."
Chỉ khi hắn thông qua người của mẫu thân mới biết mẫu thân hắn thật sự là từng có ý định dựa vào hắn để lấy lại những gì đã mất.
Chỉ thấy sau khi Khương Lan nghe xong thì im lặng lăn vào ngực hắn, ôm eo hắn trầm tư. Hắn lại không định nói ra chuyện có liên quan đến người của mẫu thân nên im lặng luôn.
Đợi một lúc, khi hắn cứ tưởng nàng ngủ rồi, định tắt nến trong phòng thì lại nghe nàng nói: "Nếu hoàng đế thật sự để chàng đi biên quan, chàng định làm sao?"
Khương Lan dựng người dậy, chống hai tay bên sườn mặt của hắn, ba ngàn tóc đen chạy xuôi, dáng vẻ không phấn son lại phong tình quyến rũ khó cưỡng. Ánh mắt Tiêu Quân Dục hơi tối, bên tai nghe âm thanh buồn buồn của nàng: "Biên quan chỉ cách Man Di một đoạn nhỏ thôi.".
"Nàng hỏi ta có muốn chạy về không à?"
Tiêu Quân Dục luồn tay vào vạt áo mỏng tanh, chạm lên vòng eo thon gọn, ám muội mà ma sát.
Khương Lan đang sầu muộn không có để ý, rầu rĩ nói: "Chạy về có gì không tốt."
"Với khuôn mặt này của chàng lẫn vào đám người Man Di chẳng sợ bị phát hiện. Còn hơn là ở lại đây, tùy thời bị người ta tính kế, chết lúc nào không biết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]