🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chưa đợi Tiêu Quân Diệu trả lời đã gọi Tiêu Quân Địch: "Tam nhi, con thì sao?" (2°

Nghe hoàng đế điểm danh mình, Tiêu Quân Địch không giật mình, bước ra đứng bên cạnh Tiêu Quân Diệu, chấp tay nói: "Nhi thần nhất thời không có ý nghĩ ạ. Nhưng nhi thần muốn nghe thử thái tử muốn nói gì."

Giọng điệu khiêu khích của hắn rất rõ ràng ai cũng nghe ra được nhưng đều làm bộ không biết, tất cả đều dỏng tai lên hóng chuyện.

Tiêu Quân Diệu lại giống như không để ý đến địch ý của hắn, nãy giờ hùng hồn bây giờ ngược lại nói: "Nhi thần còn chưa có ý tưởng ạ."

Tiêu Quân Địch lập tức nở nụ cười chế nhạo.

Diễn, cứ diễn đi.

Minh đế lại không làm khó hắn mà hỏi nhóm đại thần: "Còn các khanh, có ý tưởng gì không?"

Nhóm đại thần im lặng.

Thái úy Phùng Trừng bước ra trước: "Thần nghĩ chức đô đốc có thể để cho Hoàng tướng quân thưa hoàng thượng."

Đang ngồi trên xe lăn, Tiêu Quân Dục khẽ bấm móng tay vào thành ghế, ngoài mặt lại không có biểu hiện gì.

Tiêu Quân Địch lại nhảy ra trước: "Nhi thần cảm thấy đề nghĩ của thái úy rất ổn thưa phụ hoàng."

Tiêu Quân Diệu hơi liếc qua, trong lòng nghĩ đến những lời Ngô hoàng hậu đã nói liền biết Tiêu Quân Địch có ý tưởng gì. Nhưng hắn không nói gì, ánh mắt lại vô tình đáp lên người ngồi trên xe lăn.

(6'

Không ai thấy ánh mắt này của hắn, đám đại thần có thái úy mở đầu liền đi theo đề cử người mình thấy hợp.

Không khí trong triều rốt cuộc nhộn nhịp lên.

Minh đế rất hài lòng nhìn cảnh tượng này, lại rất tích cực hỏi hộ bộ thượng thư An Thiều Dương.

"An khanh, khanh thì sao?"

Mọi ánh mắt bất giác tập trung lên người An Thiều Dương.

Tiêu Quân Địch hơi cúi đầu, ánh mắt có chút âm trầm.

An Thiều Dương bị điểm tên ung dung đỉnh đạc bước ra, giọng điệu lại vẫn lười biếng như trước: "Thần cho rằng không cần động can qua, trực tiếp dùng tướng lĩnh ở biên quan."

"Vậy khanh thấy ai được?"



Minh đế hứng thủ hỏi.

An Thiều Dương nói: "Lưu Đồ Úy tướng quân thưa hoàng thượng."

Trên triều hơi im lặng xuống khi nghe cái tên này.

Minh đế lại nhất thời nhớ không ra Lưu Đồ Uy là ai, nhưng ông ta chưa kịp hỏi An Thiều Dương đã nói trước: "Lưu Đồ Úy ngồi ở chức tứ phẩm vệ uy tướng quân đã nhiều năm tại biên quan, là tướng lãnh có thâm niên, có hiểu biết về tình hình biên quan nhất. Mặc dù nhiều năm không tạo nên được quân công gì nhưng khi xưa đại tướng quân Khương Hằng Thanh đều nói một tiếng coi trọng ông ta. Không phải vì ông ta giỏi cầm binh, mà là vì ông ta kiên nhẫn hơn người, làm việc trầm ổn."

"Quê nhà của ông ta ở biên cảnh nên ông ta sẽ là người cầm đao đi trước nếu Man Di tiến tới tường thành. Việc ông ta không thể thăng chức có phần nào là do mỗi lần đánh trận Khương Hằng Thanh luôn để ông ta trông thành."

"Sao khanh lại đề cử Lưu Đồ Úy?"

Minh đế nghe xong lại khó hiểu.

Có đại thần nói đùa một câu: "Vì ông ta trông thành giỏi?"

Trong điện lập tức có tiếng cười vang lên.

Minh đế cũng cười.

Rõ ràng hoàng đế cũng nghĩ như vậy.

Chứ không một chức đô đốc quan trọng như vậy lại để một người trông thành làm, lỡ có đánh trận thì sao? Hắn có thể lãnh binh ra trận tốt được ư.

An thượng thư lại không hề bối rối, đáp rất hiển nhiên: "Lúc này không có chiến sự."

Cả triều im lặng.

Minh đế cũng bừng tỉnh đại ngộ theo.

Sau đó liền cười nói: "An khanh nói phải."

"Chúng ta đều biết lãnh thổ phía bắc không thể đánh vào, hiện tại càng không cần thừa dịp Man Di què mà đuổi cùng giết tận, cho nên việc cần làm là thủ vững biên quan."

(16)

"Thế cứ để Lưu Đồ Úy làm đi."

Hoàng đế đã lên tiếng rồi, đám đại thần không còn việc gì khác ngoài hô lên: "Bệ hạ anh minh."



"Vậy chức giám quân ai đến?"

Trong điện lại im lìm.

Có người nhìn qua An Thiều Dương. Ý tứ rất rõ, dù sao ông ta cũng giỏi dùng người thế rồi, nói thêm chút nữa đi.

Thế nhưng An Thiều Dương lúc này lại nhắm mắt làm người vô hình, tỏ vẻ không liên quan đến mình.

Ai cũng mắng ông ta cáo già.

Mấy vị hoàng tử dù dốt cỡ nào cũng biết vị trí này không thể ụng đều lặng lẽ đi.

Tiêu Quân Địch dáng vẻ không chút vội vã khiến người ta không rõ. Hiển nhiên là có người đã ngộ nhận thái tử muốn nhắm vào hắn, vậy mà sao hắn lại ung dung như vậy? Chẳng lẽ đã cách đối phó?

Thế nhưng lúc này thái tử Tiêu Quân Diệu cũng trầm mặc không nói, như thể người đưa ra ý kiến không phải hắn.

Minh để lướt qua một lượt, rất không có ý tứ nói: "Không ai đề cử, vậy tự đề cử xem?"

Ông ta nói xong đám hoàng tử càng rút về sau.

Vài giây sau Tiêu Quân Địch bước ra trước ánh mắt kinh ngạc của nhiều người: "Không ai đi thì để nhi thần đi thôi ạ."

Hắn nghĩa không từ nan như thế thật sự khiến người ta mơ hồ.

Chính thái tử còn tỏ ra bất ngờ.

Tiêu Quân Địch đắc ý trong lòng.

Lại không nghĩ tới giây sau đã nghe Minh đế nói: "Dục vương, con thấy sao?" (

Không chỉ Tiêu Quân Địch giật mình mà người khác cũng vậy.

Trong khi đó Tiêu Quân Diệu không có động thái gì.

Thái độ này của hắn ta khiến Tiêu Quân Địch không khỏi nghĩ, chẳng lẽ Tiêu Quân Diệu vốn nhầm vào Tiêu Quân Dục?

Suy nghĩ này khiến hắn không khỏi suy ngẫm.

Mà người suy ngẫm không chỉ mình hắn.

Thời điểm đó, người bị điểm danh là Tiêu Quân Dục vốn lạnh nhạt ngồi đó sắc mặt trầm xuống thấy rõ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.