"Nàng muốn hỏi ta có hận mẫu hậu không, người đã vì lợi ích của mình mà đẩy ta vào hiểm cảnh? Hay muốn hỏi ta có hận hoàng đế không, khi còn chưa rõ ràng đã ban chết cho mẫu hậu mà không nghĩ đến cảm nhận của ta, còn đối xử lạnh nhạt với ta bao nhiêu năm nay?"
Giọng điệu của hắn quá lạnh nhạt khiến Khương Lan bối rối, lại không biết nên đáp thế nào.
Tiêu Quân Dục không để nàng rối rắm lâu, vừa chuyển động xe lăn đến chỗ gương đồng trong mật thất vừa nói:
"Nếu là lúc còn nhỏ có thể ta sẽ còn có những ý nghĩ này. Giờ nó thật vô nghĩa."
"Thay vì nghĩ đến nó, ta nên nghĩ làm sao để sống sót, để không phải làm quân tốt thí cho người khác, thành vật hi sinh cho cuộc chiến hoàng quyền."
Khương Lan giật mình thật sâu, thật lâu không nói được lời nào. Bởi vì nàng biết hắn nói đúng.
Nếu cứ mãi ủy mị trong tình thân, có khi sẽ chết mất xác vì chính cái tình thân chẳng đáng một đồng của nhà đế vương.
"Hoàng thượng, biên quan vẫn đang không có người trông. Mặc dù bây giờ Man Di đã bị đánh lùi, nội bộ bọn chúng còn đang bận ổn định tranh giành quyền lực nhưng biên quan không thể để trống, mong hoàng thượng nhanh chóng cử người đến trông coi."
Trên điện Chính Dương, ngự sử đại nhân quỳ nói.
Điện Chính Dương vốn còn có tiếng ồn ào nhỏ vụn vì chuyện này mà im ắng lại.
Không khí trong điện trở nên áp lực rõ ràng. Nhóm quan đại thần người nợ nhìn người kia, sau đó đều đặt ánh mắt lên người nhóm vương gia thái tử.
Hoàng đế không cười, lại hỏi: "Đổng khanh có ý kiến gì?"
Ngự sử đại nhân hơi rớt mồ hôi, chấp tay nói: "Hiện tại triều ta đang thiếu tướng tài, muốn cử một người ra thật sự có chút khó khăn. Theo thần có thể cân nhắc đến việc tăng chức cho những người đã có công trong cuộc chiến lần đó, rồi từ đó chọn ra một người thưa hoàng thượng."
Nhóm đại thần nghe ông ta nói xong có người ở trong lòng mắng ông ta cáo già. Cách nói này rõ ràng sẽ không đắc tội với ai lại còn hợp tình hợp lý, để cho họ nói họ cũng nói được, còn nói hay hơn nữa.
Đương lúc đó, bỗng nhiên thái tử bước ra chấp tay nói: "Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy việc thăng chức cho tướng lĩnh có công là việc hợp lý. Nhưng mà vẫn cần một người nắm chức giám quân, một lo trên chiến trường, một lo bên trong."
Người này không nhất định là tướng tài nhưng lại có quyền cao, có thể can giám đúng lúc, đồng thời cũng không để quyền lực trong quân tập trung vào một người. Nói thẳng ra là thủ đoạn kiềm chế.
Tiêu Quân Địch thấy thái tử nhảy ra thì cười lạnh, chẳng lẽ Tiêu Quân Diệu cũng muốn nhúng tay vào quân đội.
Một chức vệ úy cấm vệ quân còn chưa thấy đủ?
Hắn không khỏi liếc mắt nhìn người đang ngồi trên ngai vị. Người đó sẽ nghĩ gì đây?
Minh đế nghĩ gì không ai biết, bởi vì khoảng cách qua xa lại thêm rèn châu nên không ai nhìn được biểu tình của ông ta. Mà Minh đế ngồi trên cao, sau khi nhìn lướt qua nhóm đại thần thì ý vị thâm trưởng hỏi thái tử: "Thái tử đã nói như vậy chắc trong lòng đã có ý nghĩ? Nói thử xem."
"Nhi thần không dám nhúng tay vào việc cất cử vị trí đô đốc nắm giữ ba quân."
Thái tử không kiêu ngạo không siểm nịnh dõng dạc nói: "Nhi thần chỉ nghĩ triều đình bây giờ đang thiếu người tài, vị trí giám quân này không cần người có tài cầm quân khiển tướng, chỉ cần làm tốt chức giám sát là được, đề tướng lĩnh không vì nhàn rỗi mà bê tha. Như vậy thì cần một người có địa vị, có thể khiến đốc quân chịu nghe dù chức vị không bằng." ("
Nhóm đại thần bỗng chốc xôn xao.
Thái tử nói thế là có ý gì?
Thái tử có ý gì, đương nhiên không phải đám cáo già bọn họ không biết, nhưng chính vì biết cho nên mới không rõ trong hồ lô của thái tử bán thuốc gì.
Chẳng lẽ hắn muốn bồi dưỡng đối thủ của mình?
Bởi vì người có địa vị như vậy trọng miệng hắn không ngoài chính hắn thì chỉ có đám hoàng tử... Mà không đúng, thời điểm này không có chiến sự, chức vị kia nghe thì hay nhưng không khác gì bị đày, đi một cái là không biết ngày về, rời xa cả cuộc chiến tranh giành ngai vị.
Ánh mắt Tiêu Quân Địch không khỏi sắc lạnh.
Rất hiển nhiên hắn đã nghĩ Tiêu Quân Diệu là nhắm vào hắn.
Nhưng giây sau hắn không khỏi cười lạnh. Nếu mà hắn không có chuẩn bị gì thì nhất định hắn sẽ hận chết Tiêu Quân Diệu. Còn bây giờ, nếu hắn dám đánh chủ ý lên người hắn... Tiêu Quân Địch cười âm độc.
Giữa lúc ai cũng lao xao, chỉ có một mình Tiêu Quân Dục ngồi trên xe lăn như thể chẳng hề liên quan tới mình, đầu còn chưa từng ngẩng lên.
Trên ngôi cao, không ai thấy Minh đế âm thầm liếc hắn, lại liếc qua mấy khuôn mặt, giọng nói mang theo hứng thú vang lên: "Thái tử cảm thấy ai được?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]