"Nàng muốn hỏi ta có hận mẫu hậu không, người đã vì lợi ích của mình mà đẩy ta vào hiểm cảnh? Hay muốn hỏi ta có hận hoàng đế không, khi còn chưa rõ ràng đã ban chết cho mẫu hậu mà không nghĩ đến cảm nhận của ta, còn đối xử lạnh nhạt với ta bao nhiêu năm nay?"
Giọng điệu của hắn quá lạnh nhạt khiến Khương Lan bối rối, lại không biết nên đáp thế nào.
Tiêu Quân Dục không để nàng rối rắm lâu, vừa chuyển động xe lăn đến chỗ gương đồng trong mật thất vừa nói:
"Nếu là lúc còn nhỏ có thể ta sẽ còn có những ý nghĩ này. Giờ nó thật vô nghĩa."
"Thay vì nghĩ đến nó, ta nên nghĩ làm sao để sống sót, để không phải làm quân tốt thí cho người khác, thành vật hi sinh cho cuộc chiến hoàng quyền."
Khương Lan giật mình thật sâu, thật lâu không nói được lời nào. Bởi vì nàng biết hắn nói đúng.
Nếu cứ mãi ủy mị trong tình thân, có khi sẽ chết mất xác vì chính cái tình thân chẳng đáng một đồng của nhà đế vương.
"Hoàng thượng, biên quan vẫn đang không có người trông. Mặc dù bây giờ Man Di đã bị đánh lùi, nội bộ bọn chúng còn đang bận ổn định tranh giành quyền lực nhưng biên quan không thể để trống, mong hoàng thượng nhanh chóng cử người đến trông coi."
Trên điện Chính Dương, ngự sử đại nhân quỳ nói.
Điện Chính Dương vốn còn có tiếng ồn ào nhỏ vụn vì chuyện này mà im ắng lại.
Không khí trong điện trở nên áp lực rõ ràng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nu-phu-khong-de-song/3743965/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.